“Tiệm rượu mới khai trương, nhận được sự ủng hộ của các vị quý nhân, Tam nương xin cảm tạ một lần nữa. Hôm nay, nếu các vị đã để mắt thì Tam nương đã chuẩn bị mấy bình “Bạch Tuyết Dương Xuân” tặng chư vị. Tiểu nhị, mang lên đi.”
Ngày khai trương, không chỉ mời uống rượu, còn được tặng rượu.
Thế thì tiền thu về chẳng đủ bù vốn cũng nên?
“Tam nương tử khiêm tốn, mười năm cũng hiếm thấy được rượu ngon như thế này!”
“Chẳng qua nếu chủ tiệm muốn tặng, ta có thể đổi hai bình thành Dương Xuân không?”
“Đồ nhát chết, ta không cần Bạch Tuyết Dương Xuân, còn thêm mười lượng bạc! Bà chủ, cho ta một lọ ‘Hỏa Thiêu’, ta mang về cho cha ta!”
“Ha ha ha……”
Rõ ràng người này đã uống say, sau khi mọi người nghe xong không nhịn được cười vang, Đoạn Tam Lang nghiêng đầu ngẫm nghĩ, tán thưởng nhìn Đỗ Tam Tư, “Tiểu nha đầu rất thông minh đó.”
Ở tiệm, mọi người đã nếm được vị rượu, nhưng nói ra chưa chắc người khác đã tin, Đỗ Tam Tư hào phóng tặng hai lọ “Bạch Tuyết Dương Xuân”, không chỉ tạo ấn tượng tốt cho mọi người, còn để bọn họ mang về, đưa cho bạn bè thân thích nhấm nháp.
Cái này gọi là kiếm khách.
Hơn nữa, hôm nay còn có ba người may mắn trở thành “Hội viên”, Đổng Thanh cùng Đoạn Tam Lang không tính, những người còn lại gồm Chu Quyền, Hàn Kiếm cùng một vị nhàn hán khác, mấy vị này đều là đại khách hàng.
Chu Quyền là con cháu thế gia, Hàn Kiếm có xuất thân đáng ngại, nhưng thân phận tất sẽ không đơn giản, còn có vị nhàn hán kia.
Nhàn hán, trong sách ‘Mộng Lương Lục - cuốn mười sáu : phân trà khách sạn’ có ghi lại: Có người dân vào tiệm rượu, thấy đám con cháu nhà giàu uống rượu, trước mắt vái chào, cẩn thận đi qua, dặn người mua đồ về, xưng là “Nhàn hán”.
Đừng nhìn người này chỉ là người dân tầm thường, hắn qua lại với đám con cháu nhà giàu, thậm chí các quán rượu, thân phận hèn mọn nhưng thấy nhiều biết rộng, hắn đã nhớ kỹ “Tiệm rượu Tam nương” của nàng, từ nay về sau chính là chiêu bài sống của Đỗ Tam nương!
Nếu nói Đỗ Tam Tư có bất ngờ nhất về buổi khai trương hôm nay, ngoài Đổng Thanh cùng Đoạn Tam Lang ra thì chắc chắn chính là hắn nữa.
Mọi người vui sướng tiếp nhận “Bạch Tuyết Dương Xuân”, đây là lần đầu tiên nếm “Hổ Phách Bạch Tửu”, chẳng qua chưa ăn được đến năm phần bụng, nhưng lượng rượu trong hai bình nhỏ lại bằng bốn cái bình lớn của nhà khác, cho nên dù không ăn no bụng, nhưng đã say men rượu mất rồi.
Đoạn Tam Lang đã sớm có chuẩn bị, bởi vậy vẫn thong dong, lúc gần chạng vạng liền thay đổi thái độ đẩy một đám người ra ngoài, đám người Chu Quyền thì thầm vào tai hắn vài câu nói bậy: “Chẳng lẽ muốn lấy lòng Tam nương tử à?”
Đoạn Tam Lang mắng một câu, “Liên quan gì đến ngươi, ngươi định làm náo loạn động phòng à? Cút, cút, cút, lão tử muốn qua cầu rút ván*!”
(* câu thành ngữ ý nói sau khi việc đã đạt mục đích thì trở mặt ngay với người giúp đỡ mình)
Chu Quyền cười ha ha, trong lúc vô hình, quan hệ giữa hai người dường như thân thiết hơn một chút.
Đoạn Tam Lang nhếch khóe miệng, không biết có phải do uống rượu hay không mà hắn không có cảm giác phiền chán khi uống cùng loại người này. Hắn sai người hầu đưa từng người trở về, còn riêng hắn ở lại tiệm rượu.
Người dần tản đi hết, Đỗ Tam nương cũng mệt đến mức thở hổn hển, chỉ sợ không kịp tới ban đêm, rượu nàng ủ trong dự định đang đợi thu lại, số rượu chắt ra đều có định mức.
Mà ngoài Đoạn Tam Lang ra thì còn cả đám người Đổng Thanh ở lại.
Đổng Thanh cố gắng khắc chế, nhưng sắc mặt ửng đỏ. Hàn Kiếm ỷ vào mình có thân thể cường tráng, uống hai bình, hiện giờ đã phát huy hiệu quả, phải dựa vào người khác nâng mới cố gắng đứng lên được, vì thế không ngạc nhiên khi bị Đoạn Tam Lang cười nhạo.
“Không uống được cũng đừng uống, cứ phải chứng tỏ là hảo hán làm gì, hừ.” Đoạn Tam Lang cười trên nỗi đau của người khác, nhìn Hàn Kiếm đứng không vững, chỉ tiếc Đổng Thanh vẫn còn đứng thẳng.
Đổng Thanh mỉm cười, hắn phát hiện Đoạn Tam Lang chẳng qua chỉ có tính nết con nít, vui mừng hay tức giận đều hiện lên mặt, cũng không khó hiểu.
“Kinh sư có rượu, nhưng Hàn Kiếm lại chưa từng nhấm nháp qua vị rượu này, uống nhiều cũng tốt, nhưng lại khiến hai vị chê cười,” Đổng Thanh nho nhã lễ độ, trên mặt ửng đỏ nở nụ cười, đột nhiên nói với Đỗ Tam nương, “Nhưng giá bán rượu của Tam nương tử hơi thấp, hôm nay vẫn tạm chấp nhận, sau này không biết vật hiếm tất sẽ quý, tuy có thể kiếm được bạc triệu mỗi ngày, nhưng vẫn đáng tiếc.”
Hắn chưa nói thẳng ra là: tuy rượu ngon, nhưng nếu giá thấp mà cứ thế mãi, người khác cũng sẽ không chú ý nữa.
Rốt cuộc trong suy nghĩ của người bình thường, rượu ngon tất phải có giá cao, nếu không có giá cao, sao có thể xem là rượu ngon?