Quán rượu của bọn họ thơm phức, nhưng trên người người này lại có một cỗ mùi lạ, giống như vài chục năm không thay quần áo vậy.
Sắc mặt Đỗ Tam Tư tối sầm lại, nàng rất muốn đuổi người đi, nhưng mà... Nhìn tên nghiện cờ bạc trước mặt cường tráng như con trâu mộng, nàng làm sao dám động?
Kỳ Quan giật giật ống tay áo của nàng, đứa nhỏ còn chưa vỡ giọng, non nớt nói: "Bà chủ, chúng ta có muốn phục vụ rượu không?"
Phục vụ cái con khỉ! Còn chưa rút đao chém đã là tốt rồi!
Trương Đại đã sớm biết mình tới không được hoan nghênh, nhưng ông ta vẫn nghĩ rằng Đỗ Tam Tư vẫn là cô nhóc yếu đuối có thể bắt nạt, hơn nữa không có muội muội ông ta thì Đỗ Tam Tư cũng không còn chỗ dựa, chính mình đến đây chẳng phải vừa vặn có thể chiếm đoạt gia nghiệp sao?
Ông ta cười lạnh, dò xét Đỗ Tam Tư từ trên xuống.
Không nghĩ tới nha đầu này vậy mà trông dễ nhìn như vậy, tuy ngũ quan không thay đổi gì nhưng lại cảm giác xinh đẹp hơn.
Hơn nữa quán rượu này cũng thay đổi, không chỉ có nhiều thứ hơn mà nơi đây cũng rộng rãi thoáng đãng hơn nhiều. Lúc ông ta vừa tới đã phát hiện đồ đạc trong quán đều là đồ mới! Mấy thứ này chắc tốn không ít tiền đâu à? Nha đầu này lấy tiền ở đâu ra?
Sẽ không phải là bán thân đổi lấy đó chứ?
Trương Đại toét miệng cười: "Làm sao vậy cháu gái, không nhớ ra cậu hả? Cháu xem cậu ngàn dặm xa xôi tới thăm cháu, thế nào cũng phải rót cho cậu một chén nước chứ nhỉ?"
Đỗ Tam Tư siết chặt ngón tay đến trắng bệch.
Không được nóng nảy, hiện tại vừa mới khai trương, quán rượu không thể xảy ra án mạng được. Trước tiên ổn định người rồi lại nghĩ cách tiếp.
Âm thầm hít vào một hơi thật sâu, Đỗ Tam Tư kéo đám nhỏ Kỳ Quan về phía sau, "Các ngươi nhớ những gì ta vừa nói chứ? Nếu rồi thì đi đi, nơi này để ta lo là được."
Nghe nói con bạc này là một tên cuồng bạo lực, nhỡ mà động tay động chân với mấy đứa nhỏ, một quyền hạ xuống chính là một mạng người, vẫn là không nên để bọn nhỏ ở lại.
Đám nhóc Kỳ Quan cũng rất thông minh, cảm thấy có chuyện chẳng lành, nhìn nhau rồi nhỏ giọng hỏi: "Có cần báo quan không bà chủ?"
Báo quan thì làm được gì, tên này cũng chưa phạm tội gì cả.
Đỗ tam nương cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, giật khóe miệng nói: "Không cần, các ngươi đi đi, nơi này có ta lo là được."
Mấy tên nhóc do dự rời đi, lúc này Đỗ tam nương mới lấy hết can đảm đi tới, cách bàn rót cho ông ta một chén trà hoa cúc, suýt chút nữa không chịu được mà nôn thốc vì cái mùi trên người hắn, "Cậu tới không đúng lúc rồi, quán rượu mới khai trương, cháu còn đang rất bận rộn, sợ là không có gì để chiêu đãi."
Trương Đại trừng mắt, đập mạnh vào bàn một cái ‘rầm’, chén trà bay lên, nước trà vung vãi khắp nơi.
"Mày nói vậy là có ý gì! Tao tới thăm mày, là cảm thấy màychỉ có một mình lẻ loi hiu quạnh nên đến quan tâm mày! Con bé chết tiệt này, mẹ mày không dạy mày phép tắc sao? Khách tới nhà ngay cả thức ăn cũng không có!"
Ngón tay Đỗ Tam Tư run lên, trong lòng hoảng sợ cực kỳ, nghiến răng nghiến lợi, "Cậu nói đúng, là cháu sai, đồ ăn là vẫn phải có. Nhưng mà... Cháu không phải con bé chết tiệt, người chết là mẹ cháu, cậu tới nhà chẳng lẽ không muốn đi thắp cho bà nén hương, nói với bà vài câu sao?"
Trương Đại nhìn nàng chằm chằm, cảm thấy nha đầu này thật sự đã thay đổi rồi, lá gan lớn hơn không ít.
Ông ta âm thầm mai cười lạnh, em gái gả ra ngoài liền như bát nước hắt đi, cũng không còn là người trong nhà nữa, thắp hương cái con khỉ, ông ta chính là đến để tống tiền, sao rảnh làm chuyện không đâu!
"Người cũng đã chết, dâng hương đều là giả dối." Trương Đại dẫm một chân lên cái nệm ở bên cạnh, "Trước hết cứ đem rượu với thị lên, cậu đây và mày cùng ôn chuyện."
Đỗ Tam Tư đau lòng nhìn cái nệm, chịu đựng cơn buồn nôn, không nói tiếng nào xoay người vào bếp, chọn lấy rượu thịt từ ngày hôm qua mang lên cho ông ta.
"Ồ! Còn có cả thịt bò nữa à!" Trương Đại mắt sáng lên, liếc nhìn nàng bằng vẻ quỷ dị, "Thật không nghĩ tới đó, con nhóc cháu còn buôn bán còn giỏi hơn cả mẹ cháu, chắc kiếm lời không ít ấy nhỉ."
Đỗ Tam Tư xụ mặt, gắng gượng nói dối, "Cậu suy nghĩ nhiều, hôm qua cháu mới khai trương, tháng trước vay nặng lãi đến tháng sau mới trả xong.”