Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 4: Mau Chóng Đạt Được Thành Tựu (1)

Chương 4: Mau Chóng Đạt Được Thành Tựu (1)


Sau ba tháng, kỳ khảo hạch mãn hạn, Lục Cảnh thuận lợi bái sư.

Chương Tam Phong đầu tiên nhận lấy bái sư thiếp của Lục Cảnh, rồi hai tay đón lấy chén trà đệ tử dâng, đưa lên ngang mày, nhắm mắt. Kế đó, tay trái hắn cầm chén trà, tay phải nâng nắp trà, uống cạn, rồi trả chén không lại cho Lục Cảnh. Hắn mở lời huấn thị, động viên vài câu, xem như hoàn thành nghi lễ bái sư, đồng thời cũng có nghĩa Lục Cảnh đã chính thức được hắn thu nhận vào môn.

Sau khi xong việc, Chương Tam Phong nhìn về phía đồ đệ mới của mình, vẻ mặt ôn hòa nói: "Ngươi đã đứng cọc ba tháng rồi, nói xem có cảm giác gì không?"

"Chân đau." Lục Cảnh đàng hoàng nói.

"Còn gì nữa ư?"

"Eo cũng đau nữa."

". . ."

"Không có việc gì, từ từ sẽ đến." Sau một hồi im lặng, Chương lão gia tử lại quay sang an ủi đồ đệ của mình.

"Những yếu lĩnh ta đã dạy ngươi, việc đứng cọc tuy chỉ là công phu nhập môn, nhưng lại là nền tảng của mọi võ học, không thể coi thường. Các môn các phái đều có công phu đứng cọc của riêng mình, chính là để phối hợp với việc tu luyện võ học về sau. Người có thiên tư trác tuyệt thậm chí có thể trực tiếp từ việc đứng cọc mà lĩnh ngộ ra chiêu thức lợi hại. Ngươi một lòng muốn luyện được nội gia kình, cũng cần phải chú tâm vào đây."

Nhưng mà hắn không nghĩ tới Lục Cảnh nghe vậy lại nói thẳng: "Sư phụ, người hãy cho ta một lời chắc chắn đi, người bình thường rốt cuộc phải đứng bao lâu thì mới có thể có khí cảm?"

"Ách," Chương Tam Phong chần chờ một chút, "Người mới bắt đầu đứng cọc, nhanh thì một hai ngày... À, cũng có những thiên tài vừa bày ra tư thế liền có thể phát giác được khí tức lưu động trong cơ thể. Còn chậm thì..." Chương lão gia tử không nói tiếp, chỉ nhướng mày nhìn Lục Cảnh.

"Vậy ý của người là chậm nhất có thể chậm đến mức nào thì phải xem ta đúng không?" Lục Cảnh nói.

"Khởi đầu chậm không có nghĩa là từng bước cũng chậm. Trong giang hồ xưa nay không thiếu những cao thủ có tài nhưng thành đạt muộn. Tập võ trọng yếu nhất vẫn là sự kiên trì bền bỉ, chỉ cần chịu khó chịu khổ..."

Chương Tam Phong tận tình khuyên bảo, nhưng nhìn sang Lục Cảnh một bên đang nghe những lời đường mật đến mức trợn trắng mắt, hắn cũng không thể nói tiếp được nữa, chỉ đành gật đầu thừa nhận: "Thôi được, tư chất ngươi quả thực bình thường, tuổi tác cũng không còn nhỏ, đã bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất để tập võ.

"Hơn nữa, nghèo văn phú võ, luyện công thật ra chi tiêu không nhỏ. Ít nhất ba bữa một ngày đều phải có thịt. Đừng so với những hòa thượng, đạo sĩ kia, bọn họ có những biện pháp bồi bổ khác. Mà nghe nói, những danh môn đại phái, võ lâm thế gia kia còn sẽ định kỳ cho đệ tử trẻ tuổi dưới trướng tiến hành tắm thuốc, phục dụng đan dược trân quý, khi ấy chi phí bỏ ra thì càng vô bờ bến..."

Chương lão gia tử nói đến đây lại nhìn Lục Cảnh một cái, đã thấy tên đồ đệ mới thu này của mình cũng không lộ ra quá nhiều thần sắc uể oải, không khỏi thầm khen trong lòng một câu "tâm tính tốt", kế đó lại không nhịn được cảm thấy tiếc nuối.

Kỳ thật bản thân Lục Cảnh cũng rất tiếc nuối. Một khi đã đến một thế giới võ hiệp, ai mà không hi vọng luyện thành một thân võ công tuyệt thế, từ đó tiêu dao giang hồ?

Nhưng trải qua sự "tẩy lễ" của nền giáo dục hiện đại, Lục Cảnh sớm đã từng gặp không biết bao nhiêu chuyện tương tự. Trong lớp học, có kẻ vừa học liền biết, lên lớp thậm chí không cần chú tâm nghe giảng, đến khi thi cử liền có thể dễ dàng đạt điểm tối đa. Lại có kẻ ngày ngày vùi đầu vào sách vở, cái mông không rời khỏi ghế, khắc khổ hơn bất cứ ai khác, nhưng đã không am hiểu thì chính là không am hiểu. Bỏ ra không ít thời gian và tinh lực, kết quả vẫn như cũ chỉ đạt hiệu quả quá đỗi bé nhỏ.

Chuyện tư chất thì không có cách nào thay đổi, nhưng may mà đường không chỉ có một. Tập võ thật sự không thành thì tập văn vậy. Chuyện đọc sách này Lục Cảnh rõ lắm. Hắn có thể từ một thành phố nhỏ cấp ba mà một mạch học đến tốp bốn nghiên cứu sinh. Hắn chính là một người thi cử ra từ thị trấn nhỏ. Hiện tại đơn giản chỉ là đổi sang thi cử khoa cử thôi, vấn đề không lớn.

Huống hồ, xuyên qua lần này cũng không phải là không có chỗ tốt nào. Hắn trẻ ra khoảng mười tuổi, bây giờ trông cũng chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi. Tuổi này để tập võ thì hơi lớn, nhưng đọc sách thì cũng không tính là quá muộn. Ngươi chẳng thấy có kẻ một mực thi cử đến khi đầu bạc trắng mới vượt qua kỳ thi và trở thành cống sĩ đó sao?

Đương nhiên, dựa theo truyền thống tốt đẹp, đã đến thì cũng đã đến, học phí cũng đã giao, xem ra thì dù thế nào cũng không thể rút lại. Lục Cảnh vẫn có ý định tiếp tục luyện, dù sao cũng không chậm trễ việc khoa cử. Cho dù không luyện được gì thành cao thủ giang hồ, thì đạt được việc cường thân kiện thể cũng tốt. Thân thể là cái vốn để lập nghiệp vậy.

Chương Tam Phong gặp Lục Cảnh một mực im lặng, thở dài: "Thôi, ta trước truyền cho ngươi nội công khẩu quyết. Ngươi hãy học thuộc lòng, chờ bồi dưỡng được khí cảm rồi hãy từ từ luyện."

Nói xong, Chương Tam Phong trước tiên niệm nội công khẩu quyết cho Lục Cảnh nghe một lần, sau đó lại phá giải từng câu từng chữ mà giảng giải cặn kẽ.

Môn nội công này của Chương lão gia tử gọi là Tiểu Kim Cương Kình. Nghe danh tự hẳn là võ học của Phật môn, không biết vì sao lại lưu lạc vào trong giang hồ. Có lẽ bởi vì bản thân Tiểu Kim Cương Kình chỉ là một môn công pháp phổ thông, cũng không có gì quá đặc thù, các hòa thượng cũng không tốn công sức đi truy tìm mang về. Thế là môn công pháp này dần dần lưu truyền rộng rãi trong giang hồ, trở thành một trong mấy môn nội công có độ phổ cập cao nhất.

Lục Cảnh đối với điều này cũng không hề thất vọng chút nào.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch