Âm thanh này, có vẻ vô cùng già nua, nhưng ngữ khí tắc lại là vô cùng cung kính.
Ông già này không phải người khác, chính là phụ tá bên cạnh Phương Khánh.
Người này họ Sư, tuổi tác đã rất cao, hơn nữa có học thức không cạn, khiến người ta kính trọng, vì vậy được mọi người tôn xưng là Sư gia.
Nếu nói bộ đầu Viên Khuê là một vũ khí sắc bén trong tay Phương Khánh, như vậy vị Sư gia này chính là cây bút lông trong tay Phương Khánh.
Hai vị này một văn một võ, có thể nói là phụ tá đắc lực cho Phương đại nhân.
Viên Khuê không tin quỷ thần, mà Sư gia là người đọc sách, từ nhỏ cũng không tin quỷ thần, sau đó sống lâu trên địa phương này, cũng bắt đầu có mấy phần tâm thái "Thà rằng tin rằng có, không thể tin là không".
Tô Đình mở cửa viện ra, nghênh đón vị Sư gia này vào.
Ông già này chừng sáu mươi tuổi, dáng vẻ rất có tinh thần, trên thực tế, có người nói tuổi tác của ông đã coi là hiếm có, chỉ là dáng người nhỏ gầy, lại có mấy phần khí độ văn nhân, nên cũng rất có hương vị của một cổ giả.
"Sư gia đến đây là có chuyện gì sao?"
Tô Đình cười hỏi một tiếng, cũng xưng hô theo Phương Khánh, kính xưng ông lão này.
Còn một câu hỏi này chính là hỏi chuyện thu hồi cửa hàng.
Kỳ hạn khế ước cửa hàng đã sắp tới rồi.
Mà Phương Khánh cực kỳ để ý tới chuyện của Tô Đình, hơn nữa năm đó từng xử lý vụ án về phụ mẫu Tô gia, trong lòng biết Tô Đình muốn tiếp nhận lại cửa hàng, nên chủ động dẫn theo sư gia tới gặp, thay Tô Đình làm một số việc vặt.
Sở dĩ Phương Khánh nhiệt tình như vậy, thứ nhất là vì Tô Đình giúp ông ta dọn sạch sát khí trong lao ngục, xem như một mối ân tình.
Thứ hai chính là bởi vì ông đã từng tiếp nhận vụ án Tô gia năm đó, nhưng khế ước đã ký kết, mọi chuyện về cơ bản đã quyết định, hợp tình hợp lý hợp pháp luật, cũng không thể trả cho Tô gia một công đạo.
Dù ông ta tự nhận là làm việc công bằng, không hề thiên tư, chưa từng nhận hối lộ của Tôn gia, nhưng rốt cuộc đó vẫn là một mối khúc mắc.
Để Sư gia làm việc này cho Tô Đình, kì thực cũng vì có chút liên quan cùng việc năm đó.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là vì kết giao với vị Tô tiên sinh có đạo hạnh "Cao thâm khó dò" này.
"Tiên sinh không cần buồn phiền, lão hủ đã xử lý việc này thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm."
Dù có là Huyện lệnh đại nhân, đều phải hạ mình mà đến, vô cùng cung kính đối với thiếu niên này, Sư gia là người luôn luôn có ánh mắt không kém, ông ta thấy rõ ràng nên đương nhiên là không dám thất lễ với Tô Đình.
"Không có sai lầm là tốt."
Tô Đình khẽ gật đầu.
Kỳ thực khế ước trong tay, kỳ hạn đã đến, chỉ cần cầm khế ước tới nói chuyện cùng người Tôn gia là được. Dù sao cũng là giấy trắng mực đen, cũng không thể vu vạ đi ra, cho dù có gây chuyện tới nha môn, cáo ra quan tòa, cũng chỉ có thể dùng khế ước mà nói chuyện.
Nhưng không thể so Tôn gia với những gia đình khác, Tôn gia truyền thừa nhiều năm, gốc gác thâm trầm, căn cơ khổng lồ, luôn luôn hoành hành bá đạo, rất có thể sẽ gặp trở ngại.
Không nói xa xôi gì, nếu như gặp phải một tên quản sự vô liêm sỉ, thuận tay xé đi khế ước của hắn, liều chết không nhận, thì đối với người bình thường cũng không có cách nào.
Đối với người bình thường, đụng tới Tôn gia chính là lấy trứng chọi đá.
Tô Đình tự nhiên không phải người bình thường, hắn cũng không sợ Tôn gia chơi xấu, nhưng cũng chính vì hắn không phải người bình thường, căn bản không cần chính hắn đi làm, tự có người quan gia thay hắn làm việc.
Điều này cũng khiến Tô Đình cảm nhận được một cách sâu sắc rằng có quan hệ với quan gia thì làm việc đơn giản tới cỡ nào.
. ..
"Khế ước đã đưa lên, cũng đã thông báo cho Tôn gia, ngày mai sẽ để bọn họ rời khỏi cửa hàng, đến lúc đó Tô tiên sinh tiếp nhận là được."
Sư gia nhìn Tô Đình, thấp giọng nói rằng: "Hôm nay lão hủ đến, là muốn hỏi dò Tô tiên sinh, năm đó trong cửa hàng có vật gì không thuộc về Tôn gia, có cần lưu lại không?"
Tô Đình ngẩn ra, nói: "Sư gia suy tính rất chu đáo, chỉ là năm đó tuổi ta vẫn còn nhỏ, không nhớ rõ ràng lắm, ngài chờ một chút."
Hắn rót chén nước để sư gia chờ, sau đó lập tức đi tìm biểu tỷ, hỏi mấy chuyện.
Mà biểu tỷ cũng lộ ra vẻ mờ mịt, nàng cũng không rõ ràng lắm về chuyện năm đó .
Dù sao năm đó tuổi của biểu tỷ cũng không lớn, chỉ là một thiếu nữ, chuyện trong nhà vẫn là do phụ mẫu Tô gia xử lý, rất nhiều chuyện nàng đều không biết rõ.
Tô Đình cũng không thất vọng, trấn an biểu tỷ hai tiếng, mới xoay người đi gặp sư gia.
Hắn vừa thấy sư gia, lập tức hỏi: "Năm đó cha ta giao cửa hàng cho Tôn gia, hình như Tôn gia chưa từng dùng cửa hàng để kinh doanh?"
Sư gia suy nghĩ một lát rồi nói: "Chưa từng thấy Tôn gia kinh doanh ở cửa hàng này, chỉ có điều người Tôn gia ở trong cửa hàng rất lâu, giống như đã coi nơi đây thành nơi ở, nhưng năm ngoái thì lại dời ra ngoài hết."
Tô Đình nghe vậy, trong lòng hơi lạnh lẽo.
Tôn gia lừa gạt cửa hàng này, quả nhiên có mưu đồ khác.
Cửa hàng kia ở trên đường, rõ ràng chính là một cửa hàng làm ăn, so với trạch viện bình thường thì quý giá hơn một chút. Nếu như Tôn gia cần trạch viện, muốn trạch viện nhà ai mà không được, một mực muốn một cửa hàng?
Lừa cửa hàng về, lại không kinh doanh, mà coi như nơi ở.
Là muốn dùng cửa hàng làm màn che? Hay là muốn tìm đồ vật gì?
Nếu như muốn tìm món đồ gì, ở lâu như vậy, nếu như có thể tìm ra thì cũng đã sớm tìm tới rồi.
Năm ngoái Tôn gia rời khỏi, là đã tìm ra đồ vật, hay là không thu hoạch được gì.
Nếu là chuyện trước, vậy hắn tiếp nhận cửa hàng một lần nữa, tám phần cũng là xác không, Tôn gia muốn tìm đồ vật, chắc là đã mang đi.
Lùi một bước để nói thì năm ngoái nếu Tôn gia không mang đồ vật đi, như vậy chính là chứng minh những năm qua, Tôn gia vẫn luôn không tìm được vật này, hoặc là không mang vật này đi, bây giờ hắn nhận lấy cửa hàng, Tôn gia cũng không thể mang đi.
"Từ chuyện Tôn gia dựa vào tiểu tử Vương gia lừa gạt ta ký kết khế ước thì có thể thấy chắc là Tôn gia chưa từng đắc thủ."
Nghĩ như vậy, Tô Đình thở phào một hơi, nhìn về phía sư gia, nói: "Nếu như Tôn gia muốn mang đi cái gì, thì để bọn họ khai báo, ta muốn đích thân xem qua, cũng muốn đi tới cửa hàng, tự mình kiểm tra."
Sư gia chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Tô tiên sinh yên tâm, việc này cứ giao cho lão hủ làm."
Tô Đình nói tiếng cám ơn, lại nói chuyện vài câu cùng Sư gia, uống thêm chén nước.
Nói chuyện chốc lát, lúc này Sư gia mới cáo từ, Tô Đình không đánh mất lễ phép, tiễn ông đến tậncửa.
. ..
Sau khi ra ngoài, Sư gia liếc mắt về phía sau một cái, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.
Ông có thể mơ hồ biết được thân phận của Tô Đình.
Một người trẻ tuổi như vậy, thân là người tu hành, không bởi vì bản thân khác hẳn với người thường mà tự kiêu.
Một người trẻ tuổi như vậy, quen biết Huyện lệnh đại nhân, được Phương đại nhân kính trọng, nhưng cũng không bởi vì thế mà tự cho mình là cao quý.
Sư gia là ông này chỉ là thuộc hạ của Phương đại nhân, nhưng thiếu niên này cũng không bởi vì được Phương đại nhân coi trọng mà khinh thường thuộc hạ của Phương đại nhân.
"Tuổi vẫn còn trẻ mà có thể giữ vừng tâm tình, không táo bạo kiêu ngạo, cũng thực sự là đáng quý."
"Không nói tới chuyện cái khác, chỉ cần điểm này đã đủ để có thể làm thành chuyện lớn."
Sư gia nghĩ như vậy, lần đầu tiên cảm thấy Phương đại nhân kính trọng đối với một thiếu niên như thế là một chuyện đương nhiên.
Ông vừa đi vừa nghĩ.
Trở lại nha môn.
Chỉ thấy trong nha môn, có một người trẻ tuổi vội vã tiến lên, vẻ mặt đấy nôn nóng.
Người trẻ tuổi này miễn cưỡng biết chữ, nhưng gia cảnh bần cùng, khó có thể đi lên con đường làm quan, cho nên đi theo ông già này, học ít thứ, ngày sau cũng sẽ kế thừa vị trí phụ tá này của ông, bày mưu tính kế cho Phương đại nhân.
Đối với người trẻ tuổi này, sư gia đối xử như con cháu, thấy hắn vội vàng như thế, không khỏi hỏi: "Tiểu tử này, lại có chuyện gì?"
Người trẻ tuổi thấp giọng nói: "Đúng là có chuyện."
Nói xong, hắn ghé sát vào, thấp giọng nói: "Chuyện cửa hàng Tô gia, có chút biến cố."