Chuyện kiện cáo giữa Tôn gia cùng Tô gia hầu như đã truyền khắp Lạc Việt quận.
Dù là trong quán trà, hay trong tửu lâu, hoặc là ở trong nhà, chỉ cần là người nhàn hạ, ngồi trong chốn trà dư tửu hậu thì đều khó tránh khỏi sẽ nhắc tới việc này.
Ngay cả các vị hương thân ở quê nhà cũng có một số người không ngừng nghị luận, tiếng bàn tán truyền vào sân Tô gia.
Chỉ là đối với tỷ đệ Tô gia thì bầu không khí vẫn có vẻ tương đối yên tĩnh.
Sau khi trở về từ nha môn, Tô Đình không biết nên mở miệng giải thích như thế nào.
Chỉ là Tô Đình khi đối mặt với ánh mắt đầy tin tưởng của biểu tỷ này, trong lòng lại có chút hổ thẹn, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn thẳng thắn với nàng, thấp giọng nói: "Kỳ thực khế ước kia đúng là ta ký."
Tô Duyệt Tần khẽ nhíu mày một cái, nhưng vẫn chưa lên tiếng hỏi dò.
"Khế ước tuy là kí rồi, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến chuyện chúng ta lấy lại cửa hàng."
"Hả?" Tô Duyệt Tần run lên.
"Bởi vì hai ngày nay, khế ước của Tôn gia sẽ không còn giá trị rồi." Tô Đình mỉm cười nói.
"Cái gì?" Tô Duyệt Tần kinh ngạc nói.
"Ta nói khế ước trong tay Tôn gia không lấy ra nổi."
Tô Đình nói với vẻ bình thản mà kiên định.
...
Tôn gia.
Trong đại viện.
Đèn đuốc sáng choang.
Vị đại gia thư pháp Lương lão tiên sinh kia chạy tới bên ngoài Lạc Việt quận, khi đó đã tới lúc chạng vạng, ông vốn định tìm một chỗ đặt chân, nghỉ ngơi tạm một đêm, nhưng không ngờ người Tôn gia lại vô cùng cấp thiết, muốn ông đi cả đêm vào Lạc Việt quận.
Mà sau khi đặt chân tới Lạc Việt quận, lại đến Tôn gia, lại thêm một đoạn lộ trình.
Lúc đến đây đã là đêm khuya.
Tôn gia chuẩn bị tốt rượu và thức ăn để đón gió tẩy trần.
Sau khi cơm nước no nê, Tôn gia chủ mới dẫn vị thư pháp đại gia đã từng là quan chức triều đình này, đi tham quan trạch viện một lượt, vừa tham quan, vừa ôn chuyện.
" Tổ trạch mấy trăm năm, năm tháng lắng đọng, đầy dấu vết tang thương, chứng kiến một đời lại một đời hưng thịnh suy sụp cùng quật khởi, thực sự là tràn ngập hương vị khó tả." Lương lão đi quanh trạch viện này, lên tiếng cảm thán.
"Lương huynh quá khen, dù sao chỉ là báu vật tổ tiên lưu lại, hậu nhân chúng ta chỉ có thể tu sửa thêm." Tôn gia chủ vẫn mặc áo bào tím, tóc mai xám trắng được chải cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt đã bớt đi vẻ lạnh lùng uy nghiêm khi đối mặt với hạ nhân, mà có nhiều hơn mấy phần ý cười hòa hợp.
"Với bản lĩnh của Tôn lão ca, xây dựng một tòa trạch viện tất nhiên là không khó, nhưng lại có thể ghi nhớ nhà cổ của tổ tông, đúng là đáng quý." Lương lão nói rằng.
"Lương huynh thực sự quá khen." Tôn gia chủ đáp một tiếng.
"Ngươi biết ta xưa nay không nói dối, đây cũng là nguyên nhân mà ta làm quan mấy chục năm, đến nay cũng còn chỉ còn một chức vị nhàn tản." Lương lão nghiêm túc nói.
"Cũng chính bởi vì chức vị nhàn tản, Lương huynh mới mấy chục năm như một ngày, thư pháp đại thành." Tôn gia chủ tùy tâm khen ngợi.
"Đại thành thì không dám, chỉ là có chút độc đáo của riêng mình mà thôi." Lương lão nở nụ cười, nói: "Được rồi, ngươi biết con người ta không nói dối, cũng không thích nói lời khách sáo, ta đến lâu như vậy, ngươi mang ta đi dạo đến bây giờ, cũng đến lúc nói chính sự rồi?"
"Chuyện này cũng không vội, dù sao vẫn phải chiêu đãi một phen, không nên đánh mất lễ nghi?" Tôn gia gia chủ cười nói: "Nếu như mất lễ nghi, sao ta có mặt mũi mở miệng cầu Lương huynh hỗ trợ?"
"Không vội? Lễ nghi?" Lương lão tiên sinh bật cười, khẽ lắc đầu, cười mắng: "Ta vốn muốn ở bên ngoài nghỉ chân, ngươi lại để người ta vội vội vàng vàng mang lão già giá ta đến Tôn gia, đi suốt đêm khiến thân già ta suýt nữa đã tan ra từng mảnh, ngươi còn đàm luận lễ nghi, ngươi còn nói với ta không vội, Tôn lão ca không khỏi quá thú vị rồi?"
"Ha ha." Tôn gia gia chủ cười nói: "Ta chỉ vội vã chuyện ngày mai, sợ ngươi nghỉ chân ở bên ngoài, bỏ lỡ đại sự ngày mai. Bây giờ ngươi đã tới, dĩ nhiên là không vội, dù là tối nay hay sáng mai thì đều kịp."
"Ồ?" Lương lão nói rằng: "Ngươi nói như vậy, tối nay ta sợ là cũng ngủ không được, thà rằng thế này vậy, không bằng ngươi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta trước đi."
"Nào có gì có thể để ngươi hiếu kỳ?" Tôn gia chủ hơi xua tay, nói rằng: "Chỉ có chuyện là nhờ ngươi phân biệt thật giả một tờ giấy khế ước mà thôi, đối với ngươi mà nói là chuyện cực kỳ bình thường."
"Ồ?" Lương lão kinh ngạc nói: "Nếu chỉ là việc nhỏ như vậy, vậy sao lão ca lại coi trọng như thế?"
"Việc này..." Nghe vậy, Tôn gia chủ trầm mặc một lúc mới chợt nghiêm mặt nói: "Bởi vì một tờ giấy khế ước này đối với Tôn gia ta chính là đại sự."
"Ồ?" Lương lão cảm thấy càng thú vị, nói rằng: "Lão ca luôn luôn trầm ổn, bây giờ tầm mắt cũng cao, địa vị vững chắc, có thể nói là đại sự cũng không nhiều. Nếu lão ca coi trọng như vậy, vậy mau mau để người mang khế ước tới thôi."
"Như vậy cũng tốt." Tôn gia chủ hơi hơi nghiêng đầu, nhìn hai tên hạ nhân ở phía sau rồi nói: "Đi tìm đại quản sự, để hắn mang khế ước tới."
Tên hạ nhân đứng bên phải kia vội vã đáp một tiếng, rồi xoay người vội vã rời đi.
Tôn gia chủ quay đầu lại, cười nói: "Phía trước là chòi nghỉ mát, hồ nước chiếu ra trăng, ta lại để người lấy ra mấy viên dạ minh châu rồi xem, thế nào?"
Lương lão gật đầu nói: "Đương nhiên không gì không thể."
Tôn gia chủ nghiêng đầu nói : "Đi mời nhị phu nhân, để bà ấy dẫn mấy hộ viện, đưa ba viên dạ minh châu lại đây. Mặt khác, lại lấy mấy cái đèn lồng, để tránh chuyện không đủ ánh sáng."
Tên gia đinh còn lại nghe xong, cũng vội vã chạy đi.
"Thế này có vẻ hơi gióng trống khua chiêng?"
Lương lão thấy ông ta làm thế, tình cảnh dường như trở nên cực kỳ long trọng, không khỏi nói rằng: "Không bằng sáng mai để trời đã sáng lại nhìn?"
Tôn gia gia chủ cười nói: "Ta không phải sợ ngươi không ngủ được sao, hơn nữa chờ lâu thêm một đêm, ta cũng chưa chắc có thể ngủ."
Lương lão lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt cười to nói: "Lão huynh ngươi có gió to mưa lớn gì chưa từng thấy, còn có chuyện gì có thể khiến ngươi xem trọng như vậy, đến mức khiến ngươi không ngủ được? Theo như lời ngươi nói như thế, ta càng muốn biết rốt cuộc là khế ước gì mà có thể khiến lão huynh coi trọng như thế."
Trong ánh mắt Tôn gia chủ lóe lên một tia kinh dị, rồi ung dung cười nói: "Nào có cái gì, kỳ thực cũng chính là một cửa hàng mà thôi."
"Chỉ là một cửa hàng?"
Lương lão nghe vậy thì kinh ngạc nói: "Tôn gia truyền thừa bao nhiêu năm, gia đại nghiệp đại, còn thiếu một cửa hàng?"
Tôn gia chủ cảm khái, hít một tiếng rồi nói: " Tôn gia ta truyền thừa mấy trăm năm qua, không phải thiếu một cửa hàng, mà là cơ duyên trong cửa hàng này."