WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 45: Một hồi thắng bại

Chương 45: Một hồi thắng bại




"Gia chủ."

Có hạ nhân chạy tới thông báo: "Bên ngoài có hai vị bộ khoái, tự xưng là từ huyện nha đến, phụng lệnh Phương đại nhân đến nhà hỏi chuyện."

Lời này truyền vào.

Lương lão im lặng không nói.

Trong lòng đại quản sự run rẩy.

Chỉ thấy Tôn gia chủ đứng chắp tay, chậm rãi đi đi lại lại.

Ở trong mắt Lương lão, trong một đêm này, lão nhân mặc áo bào tím kia dường như đã già đi rất nhiều, vốn dĩ chỉ nhìn dù thân hình ông ta vẫn thẳng tắp, nhưng lại hơi lọm khọm.

Có lẽ ông ta thực sự rất coi trọng cửa hàng kia.

Có lẽ chỉ là ảo giác của lão Lương ông.

Cũng có lẽ đây chỉ là lão hồ ly Tôn gia này cố ý để lộ ra.

Nhưng dù thế nào thì chí ít vào giờ phút này, vị gia chủ Tôn gia này cũng thật sự tràn ngập thất vọng.

"Trước đó Tôn gia thế yếu, lão phu lên làm gia chủ tới nay, vì chấn hưng gia tộc mà minh tranh ám đấu cùng người không biết bao nhiêu lần, cũng coi như đa mưu túc trí, nửa đời không thua. Không ngờ đến lúc già rồi còn bị một thiếu niên thiết kế?"

Tôn gia chủ thất vọng thở dài, tràn ngập tự giễu, nói: "Đều nói anh hùng xuất thiếu niên, xem ra nham hiểm giả dối cũng nên thuộc về thiếu niên sao."

Đại quản sự cúi đầu, không dám nói lời nào.

Lương lão thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Chẳng qua chỉ là bất cẩn nhất thời, coi thường hắn mà thôi, Tôn gia ngươi có thể nói là gia đại nghiệp đại, nền tảng thâm hậu, còn không sánh bằng một đứa cô nhi sao?"

"Lương huynh nói cũng phải, lần này thất bại còn có lần sau." Tôn gia chủ khẽ lắc đầu, cười nói: "Sư tử vồ thỏ còn đem hết toàn lực, cuối cùng vẫn là do lão phu tự cho mình quá cao, khinh thường thiếu niên này. Lần sau, phải coi trọng chút. . ."

"Sao có thể trách ngươi?" Lương lão thật tâm an ủi: "Sư tử vồ thỏ còn đem hết toàn lực, nhưng mãnh hổ tung hoành chốn rừng núi, sao lại coi trọng một con giun dế? Tôn lão ca ngươi ở bên ngoài làm mưa làm gió, đối với một thiếu niên ở Lạc Việt quận khó tránh khỏi sẽ khinh thường cũng là chuyện thường tình. Đừng nói là ngươi, dù cho đổi là ta là người không liên quan này, đối với một tiểu tử hậu bối như thế cũng khó tránh khỏi khinh thường."

Tôn gia chủ nở nụ cười, nói: "Trước đó coi thường tên ếch ngồi đáy giếng này, chỉ nghĩ hắn tâm trí non nớt, không biết hắn cũng có chút lòng dạ, còn có thể sử dụng quỷ kế."

Nói xong, ông ta khoát tay nói: "Chịu thiệt thì chịu thiệt, lần sau, lại cầm về là được rồi."

Nói tới đây, ý tứ đã là cực kỳ rõ ràng.

Lần này quan tòa, chính là thất bại.

Đại quản sự tự mình xử lý chuyện này đã hoàn toàn thất bại, trong lòng lo sợ bất an, nhìn gia chủ, thấp giọng nói: "Huyện nha bên kia còn đang chờ đợi Tôn gia đến, có cần tiểu nhân đi một chuyến?"

"Không cần."

Tôn gia chủ nói rằng: " Phương Khánh hắn không thể đồng tâm cùng Tôn gia chúng ta, còn giúp hắn làm việc thuận tiện?"

Trong lòng đại quản sự cay đắng, nói: "Nhưng dù sao hắn cũng là quan phụ mẫu Lạc Việt quận, mà Tôn gia ta cũng cắm rễ ở Lạc Việt quận này."

"Tôn gia cắm rễ ở Lạc Việt quận mấy trăm năm, quận trưởng trước kia sau đó tới Huyện lệnh, không biết đã đổi bao nhiêu đời, bọn hắn một nhóm đổi một nhóm, không chỉ toàn là họ Phương, mà xưa nay Tôn gia đều họ Tôn." Tôn gia chủ hừ một tiếng, nói: "Phương Khánh tự cho là thanh cao, tự hào công chính, cũng sẽ không vì chuyện này mà làm khó dễ Tôn gia."

Nhớ tới lần này, chính là bởi vì kiêng kỵ Phương Khánh cùng Tô Đình có quan hệ mới kéo dài đến hôm nay, mới khiến khế ước biến thành giấy vụn.

Nghĩ đến đây lại giận tím mặt mày.

"Cứ để Phương Khánh hắn ở nha môn chờ đợi thôi."

"Lúc nào hắn chờ đến thiếu kiên nhẫn, phán định Tôn gia ta không trình diện, tự nhận thất bại là được."

Nói một câu như vậy, Tôn gia chủ vung tay áo mà đi.

Đại quản sự há miệng, nhất thời không nói gì.

Lương lão nhìn bóng lưng ông ta, không khỏi có chút lắc đầu.

Vị Tôn gia chủ này luôn luôn đa mưu túc trí, thậm chí ở bên ngoài có thể chịu khuất nhục, hôm nay lại có vẻ táo bạo như vậy, có lẽ cửa hàng này cực kỳ quan trong đối với ông ta.

"Ngươi còn đứng làm gì?"

Lương lão nhìn lại, nói: "Ông ấy chỉ tức giận đến váng đầu, nói dối mà thôi. . . Tôn gia ngươi ở ngay Lạc Việt quận, không cần thiết bởi vì một câu nói mà đắc tội với quan phụ mẫu. Việc này nói nhỏ thì cũng nhỏ, nói lớn sẽ lớn, nhận định Tôn gia ngươi có tội danh bất kính triều đình, coi rẻ quan chức cũng chưa chắc không thành."

Đại quản sự nghe ông ta chỉ điểm, bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng thi lễ rồi chạy ra phía ngoài, đi gặp hai bộ khoái kia.

. ..

Bên trong huyện nha.

Từ khi Phương Khánh sai người đi Tôn gia đến nay, thời gian cũng qua không lâu.

Nhưng khi dùng thời gian để "Chờ đợi" thì dù chỉ trong chốc lát, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng dài lâu.

Bách tính vây xem ở ngoài cửa đã tản đi hơn nửa, nhưng còn có mấy người không liên quan vẫn đang đợi xem náo nhiệt.

Mà ở công đường, dù là Phương Khánh cũng đã dần không có kiên nhẫn.

Tô Đình vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhỏ giọng nói chuyện cùng biểu tỷ, tránh để biểu tỷ bởi vì chờ đợi mà cảm thấy khô khan.

Sau một chốc, bộ khoái tới Tôn gia đã vội vã chạy về.

"Đại nhân?"

"Tôn gia nói thế nào? Làm sao chưa tới trên công đường?"

"Tôn gia. . ." Bộ khoái kia ngẩn ra, chợt nói rằng: "Tôn gia đánh mất khế ước, tự nhận thua lần kiện này."

Trong chớp mắt, trong ngoài công đường lập tức yên tĩnh.

Dù là bộ khoái trên công đường, hay bách tính đứng bên ngoài, tất cả không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Trong chớp mắt Phương Khánh cũng chợt nhìn về phía Tô Đình, chỉ thấy thiếu niên kia giống như chưa phát hiện ra, hay không hề nghe thấy.

Xem tới đây, Phương Khánh tự nhiên hiểu rõ đây chính là thủ đoạn của Tô Đình, hắn đã sớm biết kết quả việc này, không ngạc nhiên chút nào.

" Thuật quỷ thần?"

Phương Khánh nhắm hai mắt, nghĩ Tôn gia kia lớn mạnh cỡ nào, so với huyện nha của ông ta còn cao thâm hơn, dù cho có mười Viên Khuê cũng không thể lẻn vào trong đó.

Tô Đình lại có thể vô thanh vô tức lấy đi khế ước?

Nếu không phỉa thuật quỷ thần thì giải thích thế nào?

Ông ta hít sâu một cái, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, sự kính trọng đối với Tô Đình không khỏi lại tăng thêm một phần.

"Đại nhân." Sư gia hiểu biết về Tô Đình có hạn, cũng ít tiếp xúc, sau khi kinh ngạc qua đi thì không chấn động như Phương Khánh, lúc này thấp giọng nhắc nhở: "Việc này Tô Đình đã thắng."

Phương Khánh chấn động tinh thần, dùng kinh đường mộc vỗ một cái, hô lớn: "Tôn gia không rõ thật giả khế ước, lại tự ý bỏ phiên tòa, lần này vụ án Tôn gia kiện cáo Tô Đình đã chấm dứt."

Ông ta không nhiều lời, nhưng ý tứ đã cực kỳ sáng tỏ.

Lần này Tôn gia kiện cáo Tô Đình đã thất bại.

Khế ước không thể thực hiện.

Mà cửa hàng của Tô gia tự nhiên vẫn là của Tô Đình.

Dân chúng ngoài cửa đồng loạt lên tiếng, ồn ào náo nhiệt.

Trong số những âm thanh này, một phần chính là cao hứng cho Tô gia, một phần là cao hứng vì đại phú hộ Tôn gia này đã thua kiện, một phần khác chỉ thuần túy là đồng thời tham gia trò vui cùng những người khác.

Nhưng Tô Đình không để ý đến, hắn nhìn về phía biểu tỷ.

Tô Duyệt Tần nghe nói Tôn gia đánh mất khế ước thì mừng đến phát khóc, nghe Phương Khánh ra lệnh như thế, không khỏi bịt miệng, lệ rơi đầy mặt.

" Cửa hàng nhà chúng ta đã lấy về rồi mà."

Tô Đình cười như vậy, nhìn ra ngoài cửa.

Khoản nợ về cửa hàng đã cầm về rồi.

Còn khoản nợ về mạng người vẫn chưa thanh toán.

Lợi tức những năm này cũng như vậy.

Tôn gia sẽ không giảng hoà, nhưng Tô Đình cũng chưa chắc đã chịu ngừng tay như vậy.



---------










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.