Khôn Đồ vỗ túi linh thú bên hông, tức thì một con sói lớn màu xanh dài tới hai trượng hiện ra, cũng chính là linh thú mà gã điều khiển ở lần thí luyện trước. Ngay tiếp đó, gã và ả đàn bà chột mặt nhảy lên lưng sói xanh rồi nhanh chóng đuổi theo hướng Viên Minh chạy.
Hô Hỏa trưởng lão cũng gọi ra thanh chuẩn rồi tung người nhảy lên, đuổi sát theo sau hai người.
Viên Minh lúc này đã ra khỏi sơn cốc, vẫn giữ biến thân vượn trắng chạy băng băng trong rừng như trên đất bằng, vun vút lao về phía Tây.
Có điều bất kể là sói xanh của Khôn Đồ hay thanh chuẩn của Hô Hỏa trưởng lão đều là hung thú có ưu thế tốc độ, nên rất nhanh đã nghe có động tĩnh của hai người kia từ phía sau truyền tới.
Viên Minh thầm lo lắng, nhưng nhất thời cũng không có cách nào đối phó, chỉ có thể dốc hết sức chạy trốn.
Chính vào thời khắc này, tiếng nước chảy ào ào truyền đến, theo đó một dòng sông khá rộng hiện ra ở phía trước.
Viên Minh thấy thế, lập tức chạy về phía dòng sông.
Đúng lúc này, tiếng Khôn Đồ từ rừng rậm phía sau lưng vang lên: “Viên Minh, xem ngươi trốn đi đâu!”
Thanh âm chưa dứt, đã thấy Khôn Đồ cưỡi sói xanh mang theo tiếng gió rít từ rừng cây đuổi tới, đoạn nhảy lên cao mấy trượng đánh tới.
Viên Minh quay đầu nhìn lại, ánh mắt trầm xuống, tay vượn bên phải đột nhiên to thêm gấp bội, nắm một nắm đá vụn rồi hất mạnh lên, xong lại tiếp tục co giò chạy về phía trước.
Sói xanh há mồm phun một cái, lập tức cuồng phong bên miệng phun trào, hóa thành mấy chục lưỡi dao gió tỏa ánh sáng xanh nghiền nát đá đá vụn.
Khôn Đồ thì tranh thủ phất cờ chỉ về phía Viên Minh.
Đồ án đầu lâu trên lá cờ phát sáng, đỉnh cây cờ lớn còn tỏa những tia sáng liên tục chớp động, bắn ra mười mấy mũi tên ánh sáng màu đỏ như máu. Những mũi tên này dù không lớn như quang nhận trước đó nhưng lại có tốc độ nhanh hơn, nhoáng cái đã gào rít đuổi ngay sau lưng Viên Minh.
Viên Minh hạ thấp trọng tâm, vừa ép người sát mặt đất vừa lăn về phía trước, miễn cưỡng tránh được công kích của những mũi tên kia, có điều trên cánh tay phải vẫn bị quẹt trúng một đường, máu tươi ròng ròng chảy ra.
Cũng may cuối cùng đã tới được bờ sông, hắn lập tức xoay người nhảy xuống nước. Chỉ nghe “ùm” một tiếng, Viên Minh đã biến mất trong dòng nước xiết.
Khôn Đồ gần như cùng lúc đó phi thân đáp xuống bờ sông, sau khi nhỏ giọng chửi thề một câu liền đưa mắt nhìn chằm chằm mặt nước, đồng thời tiếp động điều động pháp lực rót vào trong cây cờ lớn màu đen.
Khí tức âm sát trên lá cờ càng lúc càng đậm, đồng thời huyết quang trên đỉnh ngọn cờ càng dâng trào, di chuyển trong nước vốn bất tiện nên chỉ cần Viên Minh ló đầu lên là khó có thể tránh được một đòn như sấm sét của gã.
Hô Hỏa trưởng lão lúc này đã đến bờ sông, cũng chăm chú nhìn dòng sông.
Nhưng đợi hoài đợi mãi mà chẳng thấy dấu hiệu nào của việc Viên Minh sẽ ngoi lên, tựa như hắn đã hoàn toàn biến mất.
Ba người phát hiện có điểm bất thường, vội vàng tách ra, mỗi người phụ trách kiểm tra một khu vực quanh sông, nhưng hồi lâu vẫn chưa phát hiện tung tích Viên Minh.
“Hô Hỏa, Viên Minh kia không lẽ còn biết loại pháp thuật như Tị Thủy quyết? Trước đây hình như ta chưa từng nghe ngươi nhắc tới?” Khôn Đồ nhìn Hô Hỏa trưởng lão, hỏi.
“Theo ta biết, trong Cáp Mô cốc chưa từng có ai bán ra loại pháp thuật này, hơn nữa yêu cầu để tu luyện Tị Thủy quyết này rất cao, người tu vi Luyện Khí tầng bốn, tầng năm thì tuyệt đối không thể tu thành.” Hô Hỏa trưởng lão lắc đầu đáp.
“Vậy Viên Minh đi đâu rồi?” Khôn Đồ trầm giọng hỏi.
Viên Minh chỉ là một Phi Mao thú nô, nhân vật nhỏ mà tưởng rằng chỉ phất tay một cái là bắt được, không ngờ lại hết lần này tới lần khác từ trong tay gã thoát đi, điều này khiến gã nghẹn một bụng lửa giận.
“Khôn Đồ ngươi yên tâm đừng nóng vội, ta sẽ lập tức bảo thanh chuẩn tìm kiếm xung quanh.” Hô Hỏa trưởng lão có vẻ hơi kiêng kỵ Khôn Đồ, sau khi nói một câu xoa dịu liền gọi con thanh chuẩn kia tới.
Lão nhảy lên lưng thanh chuẩn, xong đè một tay lên đầu nó, lòng bàn tay lập lòe ánh sáng tráng, đồng thời miệng nhỏ giọng lẩm nhẩm.
Sau mấy nhịp thở, thanh chuẩn bay lên trời rồi lượn về phía hạ lưu con sông.
“Ngươi cũng đi tìm Viên Minh, tuyệt không thể để hắn chạy thoát.” Khôn Đồ ra lệnh cho ả chột mặt.
Ả chột mắt vâng một tiếng rồi lập tức tìm kiếm theo hướng ngược lại.
Khôn Đồ đứng tại chỗ, liếc mắt nhìn mặt sông xung quanh.
Giờ này khắc này, Viên Minh đang ẩn mình dưới đáy nước, bám sát mặt đất di chuyển về phía hạ du.
Phi Mao thuật trên người hắn đã đổi sang dùng tấm da cóc, hóa thành hình thái cóc đen.
Thú hồn bên trong tấm da cóc trước đó đã được lư hương tăng cường nên thời gian nhịn thở dưới nước dài hơn rất nhiều, ẩn nấp dưới đáy nước nửa canh giờ cũng không thành vấn đề.
“Hô Hỏa trưởng lão cấu kết Khôn Đồ hại ta, Thập Đại Vạn Sơn đã không thể ở được nữa, nhưng kịch động trong người ta chưa giải, giờ mà đi cũng không sống được bao lâu.” Viên Minh rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
“Được rồi, còn một tháng nữa mới tới lúc độc phát, trước cứ vượt qua cửa khó này đã rồi tính.” Hắn không định ra được chủ ý chắc chắn, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa mà tiếp tục đi tới.
Sau nửa canh giờ, Viên Minh nín thở đã đến cực hạn, bèn trồi lên mặt nước, mắt thấy hai bên sông không bóng người, lập tức rút vào rừng cây ven sông.
Tuy không thấy bóng dáng ba người Hô Hỏa, hắn cũng không dám lơ là, mà nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.
Mấy người này cứ một đuổi một chạy, chẳng biết có để ý tới sắc trời đã dần dần tối đi.
Trong rừng cây u ám, tiếng trùng kêu thú rống thỉnh thoang vang lên, Viên Minh đứng trên một cành ngang của một gốc cây cổ thụ, một tay vịn thân cây, thở hơi gấp, thần sắc lộ vẻ căng thẳng, mắt không ngừng khắp xung quanh.
Dù mới mạo hiểm chạy thoát được, nhưng tình trạng bây giờ vẫn chưa thể lạc quan.
Trước đây, khi giao thủ với Khôn Đồ trong động quật, do địa hình chật hẹp hạn chế nên hắn còn chưa cảm giác được gã mạnh thế nào, vừa rồi đụng nhau, hắn rốt cuộc mới thấy được khoảng cách giữa hai bên.
Hơn nữa Khôn Đồ còn có Hô Hỏa trưởng lão ở bên hỗ trợ, nếu như lại bị bắt kịp, chỉ e sẽ là mười phần chết chín.