“Cái này ngươi yên tâm, Viên Minh mặc dù là người mới nhưng đã học thuộc hết Luyện Khí Cơ Yếu, chuyện phân biệt khoáng thạch không thành vấn đề.” Trần Uyển khẳng định chắc chắn.
“Nhưng ta không yên tâm được, hầy, có nhận ra hết mấy khoáng thạch này không?” Ô Nhật liếc nhìn qua phía Viên Minh, đưa cằm chỉ chỉ giá để đồ bên cạnh, trên giá có bày sẵn mười mấy loại khoáng thạch.
Viên Minh đảo mắt qua giá để đồ, kể tên lần lượt: “Ô Thiết thạch, Hỏa Phác ngọc, Vọng Nguyệt thiết, Côn Sơn sa…”
Ô Nhật ban đầu còn có vẻ xem thường Viên Minh, nhưng nghe hắn kể xong, rốt cuộc hơi đổi sắc mặt.
Thứ hôm nay y luyện chế chính là một kiện ám khí hình dáng kỳ lạ, dùng những vật liệu rất ít thấy, thế mà Viên Minh lại có thể kể liền một mạch tên những loại khoáng thạch này.
“…Về phần loại vật liệu cuối cùng này, hẳn là Âm Tủy tinh.” Viên Minh nhìn về khối tinh thạch màu đen to bằng nắm đấm ở phía cuối cùng, ngưng lại một chút rồi nói.
“Không sai, ngươi vậy mà nhận ra được vật này?” Vẻ kinh ngạc trên mặt Ô Nhật càng thêm đậm nét.
Âm Tủy tinh này là y hôm qua mới mang tới, là thiên môn linh tài cực kỳ hiếm thấy, đến bản thân y nếu không nhờ nhiệm vụ này cũng sẽ không biết được thứ này.
“Ngẫu nhiên từng thấy ghi chép trên một cuốn sách viết về linh tài.” Viên Minh đáp.
Âm Tủy tinh này, không phải hắn thấy trên Bách Thảo Tập, Luyện Khí Cơ Yếu, mà biết được từ Minh Nguyệt quyết, vật này ẩn chưa âm khí nồng đậm, là một trong những loại linh tài để tu luyện Minh Nguyệt quyết giai đoạn sau này.
“Không tệ, ta muốn người này.” Ô Nhật nở nụ cười, quay qua nhìn Trần Uyển, nói.
“Vậy liền giao người này cho ngươi.” Trần Uyển không ở lại thêm, nói xong liền xoay người rời đi.
“Ngươi tên Viên Minh? Cứ ở chỗ ta tập trung làm việc cho tốt, sẽ không bạc đãi ngươi.” Ô Nhật nhìn về phía Viên Minh, nói động viên.
“Vâng, còn xin Ô Nhật chiếu cố.” Viên Minh giữ thái độ khiêm tốn, cung kính đáp.
“Tốt lắm, bắt đầu làm việc đi, cụ thể cần làm gì thì Lệ Nạp sẽ bảo ngươi biết.” Ô Nhật tỏ ra vô cùng hài lòng với Viên Minh, chỉ chỉ nữ đệ tử sàng liệu cao gầy, xong liền tiếp tục rèn luyện khối đúc.
“Lệ Nạp sư tỷ, mời căn dặn.” Viên Minh bước tới gần nữ đệ tử cao gầy kia, lên tiếng nói.
“Người trước đi đập nát mười khối Ô Thiết thạch.” Lệ Nạp, mắt không buồn ngước lên nửa phân, lạnh nhạt nói.
Viên Minh nhíu nhíu mày, không biết mình lúc nào đắc tội nữ nhân này.
Nhưng hắn cũng không để ý, lấy từ trên kệ ra mười khối Ô Thiết thạch, cầm lấy cây búa chuyên dùng để đập khoáng thạch rồi ra sức đập mạnh lên chúng.
Một tiếng “Kenggg” lớn vang lên, cây búa bật ngược trở lại, năm ngón tay hắn khẽ run lên, trong khi khối ott lại chỉ nứt một khe nhỏ.
Vẻ kinh ngạc hiện rõ trong mắt Viên Minh, vừa rồi hắn nhìn Lệ Nạp và nữ đệ tử mặt tròn lúc đập khoáng thạch chỉ cần gõ một búa là khoáng thạch lập tức vỡ ra năm, sáu mảnh, thế này chẳng lẽ nói sức hắn còn không bằng một nữ tử?
Trong lúc suy ngẫm, khí tức hắn trầm xuống, lại vung búa lên đập thêm lần nữa, lần này hắn dùng sức nhiều hơn trước nhưng hiệu quả vẫn không tốt.
“Vận khởi pháp lực rót vào búa.” Một thanh âm mềm dịu truyền đến, nhìn lại thì là thiếu nữ mặt tròn kia nhỏ giọng nhắc nhở.
Viên Minh chớp mắt một cái, vận khởi pháp lực rót vào búa, tức thì thấy chỗ đầu búa tỏa ánh sáng mờ mờ, đồng thời một đồ án kỳ dị màu vàng kim nhạt hiện ra, giống như hai vết rạn giao nhau vậy.
“Đây là cái gì?” Hắn thầm kinh ngạc, đoạn huy động búa đập lên ott.
Một tiếng “Rắc” lớn vang lên, khối đá mới đây còn cứng rắn dị thường đột nhiên trở nên yếu ớt, theo âm thanh vỡ vụn thành mấy mảnh.
“Đa tạ sư tỷ nhắc nhở.” Viên Minh mừng rỡ, nhìn sang thiếu nữ mặt tròn, lên tiếng cảm tạ.
Bích La Động lấy thời gian nhập môn để sắp xếp bối phận, vậy nên dù thiếu nữ mặt tròn này trông nhỏ tuổi hơn hắn nhưng vẫn phải gọi là sư tỷ.
Thiếu nữ mặt tròn đỏ mặt, không có đáp lời, vùi đầu làm việc.
Viên Minh mỉm cười, đoạn tiếp tục đưa mắt nhìn lên chỗ Ô Thiết thạch trước mặt.
Nắm được yếu lĩnh, tốc độ đập đá của hắn tăng lên nhiều, liên tục vung búa gõ ầm ầm.
Hắn dù không thể liên tục quai búa rèn ngàn lần, nhưng vung cái búa đập đá cỡ nhỏ vẫn dư sức, thoáng cái đã xử lý xong một giỏ vật liệu, liền mang chỗ khoáng thạch đã đập vụn giao cho thiếu nữ mặt tròn.
“Tiếp theo là Vọng Nguyệt thiết.” Lệ Nạp đưa một giỏ Vọng Nguyệt thiết tới.
Viên Minh vung búa lên tiếp tục làm việc.
Có Viên Minh gia nhập, công việc sàng liệu trở nên có trật tự hơn, tốc độ đúc của Ô Nhật cũng tăng theo, chưa đến giờ Ngọ ba khắc đã làm xong công việc hôm nay.
“Rất tốt, về sau nếu có thể tiếp tục giữ vững tốc độ này thì thù lao cuối tháng của các ngươi sẽ tăng thêm ba thành.” Ô Nhật rất hài lòng với tiến độ làm việc hôm nay.
Lúc trên đường tới đây, Trần Uyển đã đề cập rằng chuyện làm việc ở Hỏa phường cũng không phải là lao động mang tính nghĩa vụ, Bích La Động sẽ đưa ra một mức thù lao nhất định.
Chỉ là phần thù lao này được phát trực tiếp tới tay các đệ tử rèn đúc như Ô Nhật, sau đó đệ tử rèn đúc phân phát lại cho đệ tử sàng liệu, nhóm lửa dung luyện, đây cũng là nguyên nhân dẫn tới việc đệ tử rèn đúc tự cho mình là cao hơn người khác một bậc.
“Đa tạ Ô Nhật sư huynh!” Thanh niên đầu trọc là người đầu tiên lên tiếng cám ơn, hai nữ đệ tử sàng lọc phụ họa nói theo.
Viên Minh cũng lên tiếng cám ơn một câu.
Ô Nhật lại nói thêm đôi lời động việc, xong mới quay người rời khỏi phòng rèn đúc.
Viên Minh đập khoáng thạch cả buổi sáng, cánh tay đau nhức, đang định làm cho xong phần việc cuối cùng rồi quay về chỗ ở nghỉ ngời, thì sau lưng ddoogj nhiên có tiếng thanh niên đầu trọc truyền đến.
“Này, ngươi lại đây một lát.”
“A Cổ Lạp sư huynh, còn có việc gì sao?” Viên Minh xoay người lại hỏi.
Làm tại phòng rèn đúc một buổi sáng, hắn đã biết tên của mấy người này, thanh niên đầu trọc tên là A Cổ Lạp, còn thiếu nữ mặt tròn kia tên là Kỳ Kỳ Cách.
“Ngươi tên Viên Minh đúng không? Từ giờ trở đi, sau khi hoàn thành công việc mỗi ngày, ngươi ở lại quét dọn phòng đúc xong rồi hãy về.