Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 124: Một chiếc sừng cong (1)

Chương 124: Một chiếc sừng cong (1)





“Nếu người muốn cám ơn thì cám ơn hắn đi, hai chúng ta không ra sức, không dám giành công.” Xích Thuật nhìn Viên Minh, xong nói với thanh niên tóc đỏ.

“Đa tạ vị sư huynh này, hôm nay nhờ có ngươi, nếu không ta chắc sẽ gặp rắc rối lớn.” Thanh niên tóc đỏ vội chắp tay nói cám ơn với Viên Minh.

“Không dám nhận hai chữ sư huynh, tại hạ Hỏa Luyện đường Viên Minh, vừa vào Bích La Động chưa lâu, hai vị này là Mộc Ly, đệ tử Luyện Lô đường và Xích Thuật, đệ tử Luật Quy đường, không biết các hạ tên gì?” Viên Minh không giải thích mà giới thiệu hai người Mộc Ly, sau đó hỏi.

“Tại hạ Lặc Cống, đệ tử Ngự Thú đường.” Thanh niên tóc đỏ gãi gãi đầu, vội vàng giới thiệu.

“Thì ra là Lặc Cống sư huynh, ta từng gặp con chồn lửa này, nó là linh thú yêu thích của Tam động chủ, sao ngươi phải dẫn nó tới chỗ này?” Viên Minh đưa chồn lửa tới rồi hỏi.

Lặc Cống vội vươn tay ra tiếp, có điều chồn lửa vừa vào tay y thì bỗng giãy dụa kịch liệt, miệng còn không ngừng gào thét chi chi, đồng thời còn hung hăng vung chảo cào một hồi lên tay y.

Móng vuốt của chồn lửa khá sắc, lập tức cào tay Lặc Cống rách mấy đường, máu tươi chảy ra ròng ròng.

Y đau đớn kêu lên, đồng thời bàn tay buông lỏng để chồn lửa rơi xuống.

Viên Minh vội vàng vươn tay ra đỡ lấy con chồn lửa.

Nhắc tới cũng lạ, chồn lửa vừa vào tay Viên Minh thì lập tức trở nên ngoan ngoan, chẳng những không giãy dụa làm hắn bị thương, trái lại còn đưa đầu cọ nhẹ vào người hắn.

Nhìn thấy cảnh này, Lặc Cống, Mộc Ly, Xích Thuật cùng lộ vẻ kinh ngạc.

“Không ngờ Viên sư đệ chẳng những biết luyện khí mà còn tinh thông thuật ngự thú nữa.” Lặc Cống nói.

“Viên mỗ mới vào tông môn, nào có biết gì về thuật ngự thú, nhưng có điều ta lúc trước từng may mắn gặp được Tam động chủ trong Thập Vạn Đại Sơn, sau đó lúc đi theo bên người nàng có một khoảng thời gian bế con chồn lửa này, có thể là nó vẫn nhớ mặt ta chăng?” Viên Minh nửa thật nửa giả giải thích.

“Thì ra là như vậy.” Lặc Cống ngạc nhiên ồ lên, ánh mắt dường như có hơi thất vọng.

Mộc Ly và Xích Thuật nghe Viên Minh có quen biết Tam động chủ liền liếc nhìn nhau, ánh mắt nhìn Viên Minh bất giác có chút thay đổi.

Kéc…

Một tiếng chim kêu chói tai vang lên, Kim Tình điêu theo tiếng bay tới, Lam Kha và A Cổ Lạp đứng trên lưng điêu, hiển nhiên là do để ý thấy tình huống bên này mà bay tới.

“Lặc Cống, sao ngươi cũng ở đây?” Lam Kha nhảy từ trên lưng điêu xuống, đưa mắt nhìn về phía Lặc Cống rồi hỏi, có vẻ như có quen biết Lặc Cống.

A Cổ Lạp cũng lập tức nhảy xuống theo, chỗ ngực áo gã lờ mờ thấy phồng lên khá nhiều, hiển nhiên là trong khoảng thời gian vừa có lại thu hoạch được thêm không ít.

“Lam Kha sư tỷ, vẫn là do con chồn lửa này thôi.” Lặc Cống gật đầu chào hỏi rồi cười khổ đáp.

“Không phải ngươi đã tiếp nhận nhiệm vụ của Tam động chủ đó chứ?” Lam Kha liếc nhìn con chồn lửa trong tay Viên Minh, hỏi.

“Đúng vậy, có điều cân nhắc không chu toàn lắm. Nhiệm vụ này còn khó hơn ta tưởng tượng lúc trước nhiều, hôm nay nếu không phải được bọn Viên sư đệ hỗ trợ thì suýt nữa đã hỏng việc, xem ra thiên phú về thuật ngự thú của ta không đủ, tốt nhất là dừng nhiệm vụ ở đây thôi.” Lặc Cống thở dài đáp.

“Hai vị đang nói gì vậy? Đừng có chỉ nói cho hai người các ngươi biết, kể cho chúng ta nghe chút coi, Lặc Cống sư huynh là đang chấp hành nhiệm vụ tông môn á?” Mộc Ly nhíu mày hỏi.

Bọn họ tới đây để thu thập Hỏa Phác ngọc, thực sự không muốn nhúng tay vào chuyện khác.

“Mộc Ly sư đệ không cần lo lắng, nhiệm vụ mà ta nói không phải cái gì khác, mà chính là chuyện chăm sóc con chồn lửa này, đây là nhiệm vụ do Tam động chủ ban bố, sẽ không ảnh hưởng đến việc chúng ta thu thập Hỏa Phác ngọc.” Lam Kha giải thích.

“Chăm sóc chồn lửa? Còn có loại nhiệm vụ này sao?” Viên Minh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Trông coi một con linh thú thôi mà cũng phải ban bố nhiệm vụ? Nếu chồn lửa thực sự quậy phá, giam lại không phải là xong sao?

“Viên sư đệ ngươi không biết ngự thú, không rõ môn đạo trong đó. Nuôi dưỡng linh thú không phải cứ cho ăn ngon uống đủ là xong, còn phải cẩn thận để ý cảm xúc, uốn nắn tính tình của bọn nó. Con chồn này vẫn đang trong giai đoạn trẻ con, chính là thời kỳ hoạt bát hiếu động, giam cầm thời gian dài sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của nó. Tam động chủ thường bận rộn không có thời gian nên mới ban bố nhiệm vụ này.” Lặc Cống giải thích một tràng.

“Ra là vậy, có điều ta hình như không thấy nhiệm vụ này trong Hành Chấp đường?” Viên Minh lại hỏi.

“Hành Chấp đường nhiều người phức tạp, Tam động chủ vẫn chưa tuyên bố nhiệm vụ ra ngoài, chỉ dặn dò người Ngự Thú đường chúng ta nên trên bia đá nhiệm vụ mới không hiển thị.” Lặc Cống giải thích thêm.

Viên Minh ồ một tiếng, đang muốn nói gì đó thì con chồn lửa trong tay đột nhiên giãy dụa, từ ngực Viên Minh nhảy xuống dưới đất.

Viên Minh giật mình toan đưa tay bắt lại, nhưng chồn lửa lại không chạy trốn mà há miệng cắn quần Viên Minh, lôi hắn về phía xa.

“Kéc kéc kéc!” Kim Tình điêu của Lam Kha cũng phát ra tiếng kêu chói tai, hoảng sợ nhìn về phía ngọn núi lửa khổng lồ.

Mọi người ở đây nhất thời sững sờ.

Đúng vào lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ đột nhiên rung một cái mạnh tới mức lấy thực lực mấy người ở đây cũng suýt ngã xuống.

Không đợi bọn họ ổn định thân thể, mặt đất rung chuyển lần thứ hai, tiếp đó là lần thứ ba…

Viên Minh tái mặt, vội bám vào một tảng đá lớn bên cạnh mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Vào lúc này, tiếng ầm ầm từ dưới lòng đất dồn dập truyền đến, giống như vô số sấm sét nổ vang, mặt đất rung chuyển dữ dội, tựa như có cỗ cự lực không thể ngăn trở đột nhiên bộc phát.

Mấy người ở đây đứng trước cỗ lực này chẳng khác gì cây con đứng trước giông bão, cơ bản không có hề có sức phản kháng, thân thể lập tức bị ném bay ra ngoài.

Ngay sau đó, một tiếng “Ầm ầm” cực lớn từ đằng xa truyền đến!

Viên Minh cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc lập tức đại biến.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch