Người từ bên trong cửa đi ra không phải ai khác, chính là kẻ quanh năm buôn bán trong Cáp Mô cốc, Triệu Đồng.
Viên Minh quan sát trên dưới Triệu Đồng một lượt, thấy y ôm trong ngực mấy cuốn sách, hình như mới mượn từ Quy Tàng các ra.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Triệu Đồng liếc mắt nhìn trang phục trên người Viên Minh, vừa kinh hỉ vừa thấy rất khó hiểu.
“Việc này kể ra rất dài dòng…” Viên Minh nhất thời cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Không vội, chúng ta tìm một chỗ rồi người từ từ kể cho ta nghe.” Sự hiếu kỳ trong lòng Triệu Đồng đại thịnh.
“Nhưng ta còn có việc, phải đến Quy Tàng các mượn xem một ít thư tịch.” Viên Minh tỏ vẻ khó xử.
“Mượn xem thư tịch, đã chuẩn bị đủ điểm cống hiến rồi sao?” Triệu Đồng hỏi.
“Ta vừa mới nhập môn, điểm cống hiến của tông môn đầu tháng sau mới được lĩnh, nhưng mà ta có nhiệm vụ của Hành Chấp đường bên người, cần tìm đọc tài liệu liên quan, định đi hỏi chút xem có thể dàn xếp được không.” Viên Minh thành thật đáp.
“Vậy thì khỏi đi đi. Điểm cống hiến ngươi cũng không có, ngay cửa Quy Tàng các còn không thể vào được thì ai dàn xếp cho ngươi? Tốt nhất là cứ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta trước đi, ta nghĩ cách giúp ngươi.” Nói đoạn, Triệu Đồng liền không để hắn kịp nói gì, lôi Viên Minh đến ngồi ở một cái đình tròn tạo hình kỳ lạ cách đó không xa.
Viên Minh bất đắc dĩ, đành phải đem những chuyện mà mình trải qua trong suốt khoảng thời gian này ra, lựa chọn một số việc có thể nói ra kể cho Triệu Đồng nghe.
“Ta nói, tiểu tử ngươi đúng là vận cứt chó(1), có thể từ Phi Mao thú nô vượt lên làm đệ tử ký danh, nói không quá thì tời lúc ta nhập môn tới giờ cũng chỉ thấy có mỗi một mình ngươi.” Triệu Đồng nghe xong, mặt mũi tràn ngập vẻ khó có thể tin.
“Cũng coi là nhân họa đắc phúc đi.”
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào chữ trên ngực áo Triệu Đồng, trong mắt không khỏi hiện vẻ cổ quái.
Ngày thường, Triệu Đồng ở Cáp Môc cốc luôn mặc phục sức bình thường, ít nhát Viên Minh chưa từng thấy y mặc trang phục đệ tử Bích La Động, hôm nay gặp mới phát hiện, trang phục mà y mặc rõ ràng là của đệ tử Luật Quy đường.
“Triệu sư huynh là đệ tử Luật Quy đường?” Viên Minh hỏi.
Triệu Đồng cúi đầu liếc mắt nhìn ngực áo mình, hỏi ngược lại: “Sao thế, cái này kỳ quái lắm sao”
“Ngươi là một đệ tử Luật Quy đường, làm sao lại chạy đến Cáp Mô cốc buôn bán?” Viên Minh có chút kỳ quái hỏi thăm.
“Khục, ngươi chớ hiểu lầm, ta thế nhưng là quang minh chính đại tiếp nhận nhiệm vụ từ Hành Chấp đường, chẳng có gì quá kỳ quái đâu.” Triệu Đồng biểu lộ có hơi xấu hổ, họ nhẹ một tiếng rồi nói qua loa.
Viên Minh nhìn chằm chằm y, tuy không nói gì nhưng biểu lộ trên mặt chẳng khác gì muốn nói “Ngươi coi ta là kẻ ngu sao?”.
“Được rồi, bình thường đệ tử Luật Quy đường đúng là sẽ không đi làm loại nhiệm vụ thu lao thấp lại chẳng được cảm ơn này. Ta là do thực sự không muốn ở trong Luật Quy đường nên mới đến Cáp Mô cốc cho thanh tĩnh, ở đó đọc sách sẽ không bị ai quấy rầy.” Triệu Đồng vừa nói vừa lắc lắc chỗ sách trong tay.
Viên Minh nghe thế liền liếc mắt nhìn đống sách trong tay y.
Kết quả liếc mắt cái liền thấy, bên trên bìa quyển sách ngoài cùng, rõ ràng dùng văn tự Trung Nguyên ghi bốn chữ lớn ‘Kim Thư Dục Nghiệt’, nhìn thế nào cũng không giống như sách đứng đắn gì.
“Ngươi đã không muốn ở trong Luật Quy đường, sao lúc trước lại gia nhập Luật Quy đường?” Viên Minh thu tầm mắt lại, hỏi.
“Người có linh căn tuyệt hảo trong thiên hạ rất ít, hơn nữa đại đa số chỉ có thể làm tán tu, có thể gia nhập tông môn đã là ông trời phù hộ rồi, tự nhiên là được phân đến đường khẩu nào thì cứ ở đó thôi.” Triệu Đồng lườm hắn một cái, nói.
Viên Minh nghe thế, khẽ gật đầu xem như chấp nhận câu trả lời này.
“Phải rồi, người đến Quy Tàng các là muốn mượn xem sách gì?” Triệu Đồng đổi đề tài hỏi.
“Phương diện nuôi dưỡng linh thú.” Viên Minh đáp gọn.
“Ngươi một tên đệ tử Hỏa Luyện đường, không tập trung rèn sắt, đi nghiên cứu cái gì nuôi dưỡng linh thú, sao làm việc còn kém đàng hoàng hơn cả ta thế?” Triệu Đồng cau mày hỏi.
“Ta dự định nhận nhiệm vụ trông coi một con linh thú, cần học ít kiến thức căn bản.” Viên Minh giải thích.
“Là con linh thú của Tam động chủ?” Triệu Đồng đã nghe Viên Minh kể quá trình nhập môn của hắn nên biết chuyện của Hỏa Sàm Nhi.
“Đúng vậy, con chồn lửa này với ta đúng là có chút duyên phận…” Viên Minh đáp, xong lại kể lại chuyện hắn gặp chồn lửa ở miệng núi lửa lúc trước cho Triệu Đồng.
Nghe mấy lời này, Triệu Đồng lộ vẻ vừa ngạc nhiên vừa ao ước, nói:
“Còn chồn lửa của Tam động chủ cũng không phải linh thú bình thường, trước mắt nó vẫn đang trong giai đoạn ấu niên(2), chưa nhìn ra quá nhiều điểm thần dị, chờ đến lúc thành niên, chà chà…Nó có thể thân cận ngươi thì đúng là thiên đại phúc nguyên(3).”
“Thế nên càng phải học tập chút tri thức nuôi thú mới được.” Viên Minh khẽ gật đầu.
“Muốn đến Quy Tàng các đọc sách thì phải có điểm cống hiến mới được. Lúc đăng ký vào cửa sẽ bị khấu trừ một điểm cống hiến, đợi khi tiến vào trong các là lập tức có thể mượn đọc các loại thư tịch. Bên trong có giá sách, có thể tự mình lấy đọc, có điều bình thường không thể mang ra ngoài, chỉ có thể đọc trong khu đọc sách, sau khi đọc xong phải đặt về chỗ cũ, dĩ nhiên nếu chịu bỏ ra chút ít thì cũng không phải không thể sao lại.” Triệu Đồng nói xong, bất giác vân vê cuốn Kim Thư Dục Nghiệt trong tay.
“Ồ, sách gì cũng có thể mượn đọc sao?” Viên Minh trong lòng khẽ động, hỏi.
***Chú giải***
1. Vận cứt chó (Cẩu thỉ vận): Một cách ví von của người TQ. Nguyên do của nó là thời xưa người TQ thường dùng phân bắc đã ủ đến bón ruộng nhưng thường không đủ, nên có hiện tượng dậy sớm đi hót phân chó. Lúc này chó thì vẫn bán được, mà người nhặt được phân chó cũng có thể bán được một khoản. Một phần nữa là do chó là con vật theo quan niệm phương Đông mang lại tài vận nên việc ai đó có lỡ dẫm phải phân chó thì ngoài việc xui xẻo là dẫm cứt thì vẫn có nhiều điều may mắn khác. Lâu dần, câu ví von này áp dụng cho trường hợp ai đó gặp may mắn bất ngờ nhưng đi kèm may mắn đó còn kém chút xui xẻo, hoặc còn dùng trong trường hợp mỉa mai khi không thích đối phương gặp may.
2. ấu niên: Thời kỳ con non, còn nhỏ.
3. Thiên đại phúc nguyên: Nguồn phúc lộc to lớn.
À, Kim Thư Dục Nghiệt là viết lái đi của Kim Chi Dục Nghiệt, tên một tác phẩm cung đấu có tên bên VN mình là Thâm Cung Nội Chiến.