Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 134: Trời sinh thân cận (1)

Chương 134: Trời sinh thân cận (1)





Trần Uyển vốn đã thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của Viên Minh, sau khi hỏi thăm, biết được Viên Minh tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc Hỏa Sàm Nhi, sắc mặt lúc đó tự nhiên là vô cùng đặc sắc.

“Viên Minh, có mấy lời….Có lẽ không nên nói, nhưng ta vẫn cảm thấy, nên nhắc nhở ngươi một chút.” Trần Uyền nhìn Viên Minh hồi lâu, xong mới hơi do dự nói.

“Trần sư tỷ có chuyện xin cứ nói.” Viên Minh cơ bản đoán được suy nghĩ của đối phương nên cũng không cảm thấy bất ngờ, bình tĩnh đáp.

“Làm một tu sĩ, có lòng cầu tiến là chuyện tốt, có điều ngươi dù gì vẫn là đệ tử Hỏa Luyện đường, tốt nhất vẫn là đặt nhiều tinh lực vào việc tu luyện và luyện khí.” Trần Uyển do dự khuyên.

Viên Minh nghe vậy, mặt không đổi sắc, mỉm cười hỏi: “Sư tỷ là cảm thấy ta có ý dựa thế nên mới nhận nhiệm vụ này sao?”

Trần Uyển nghe thế mặt cứng đờ, có hơi bất ngờ vì Viên Minh lại hỏi thẳng như vậy.

“Ngự thú cũng không phải chuyện dễ dàng, ngươi không phải đệ tử Ngự Thú đường, sư tôn người sẽ không đồng ý để ngươi nhận nhiệm vụ này.” Trần Uyển không tiếp lời mà nhắc đến một nhân tố khác, tự mình nói.

“Ngươi có lẽ không biết, Hỏa Sàm Nhi có ý nghĩa đặc biệt với sư tôn, nó không phải linh thú bình thường, một khi xảy ra chuyện, ngươi gánh vác không nổi trách nhiệm này.” Nói xong, Trần Uyển lại bổ sung.

“Sư tỷ yên tâm, ngọn nguồn trong đó ta đều rõ ràng, ta cũng chuẩn bị chu toàn hết thảy rồi mới đến đây.” Viên Minh nói đầy vẻ tự tin.

“Ngươi…Thôi, nếu ngươi đã hạ quyết tâm, ta cũng sẽ không nói thêm gì nữa, ta dẫn ngươi đi gặp sư tôn.” Trần Uyển nghe thế, thở dài nói.

“Đa tạ.”

Viên Minh theo nàng đi vào rừng trúc, xuyên qua một một con đường quanh co vắng vẻ, đến trước một tòa viện lạc dựng bằng trúc xanh.

Quy mô viện tử không lớn lắm nhưng bố cục tổng thể cực kỳ tinh tế, bao quanh bởi một vòng tường ngoài bằng trúc, bên trong có mấy tòa lầu trúc với mái có độ dốc rất lớn, tất cả đều được thu dọn vô cùng sạch sẽ gọn gàng.

“Ngươi chờ ở đây, ta vào thông báo trước một tiếng.” Trần Uyển nói với Viên Minh.

“Làm phiền.”

Viên Minh đợi ở ngoài viện một hồi lâu mới thấy Trần Uyển quay lại mở cánh cổng trúc ra.

“Vào đi.” Trần Uyển nói một câu, Viên Minh liền đi theo vào bên trong viện(1).

Trong viện được lát đá xanh, khe hở lấp đầy sỏi trắng mịn, chỗ góc Đông Nam bức tường có một bộ bàn đá ghế dựa được gia công tỉ mỉ từ cẩm thạch, ở giữa có một người mặc váy đỏ đang ngồi.

Khác với lần gặp trước, hôm nay Tam động chủ không mặc hồng y nhuyễn giáp(2), mà đổi một thân trường bào rộng rãi màu đỏ lửa, bên hông buộc một dải lụa màu vàng kim, bên trong khí chất dịu dàng lại lộ ra mấy phần lười biếng.

“Bái kiến Tam động chủ.” Viên Minh tiến lên hành lễ.

Tam động chủ nhìn hắn một cái, hơi cam mày nói: “Ngươi hôm nay tới nhận nhiệm vụ?”

“Vâng.” Viên Minh gật đầu đáp.

Nói xong, hắn lại cảm thấy câu hỏi của Tam động chủ có chút kỳ quái.

“Ngươi không phải đệ tử Ngự Thú đường, có bản lĩnh gì mà dám nhận nhiệm vụ này?” Tam động chủ thần sắc lạnh lùng hỏi tiếp.

“Đệ tử hôm qua đã đến Quy Tàng các nghiên cứu sách chăm sóc linh thú, tin rằng có thể phân ưu giải nan giúp Tam động chủ.” Viên Minh đáp.

Nghe lời này xong, Trần Uyển khẽ biến sắc, chỉ mới đọc mấy cuốn sách đã dám đến nhận nhiệm vụ này, lá gan của Viên Minh không khỏi hơi lớn quá ha?

Quả nhiên, nghe hắn đáp vậy, Tam động chủ sầm mặt lại, nói: “Ngươi nếu thật lòng muốn nhận nhiệm vụ này, ít nhất tới học Ngự Thú đường dự thính học tập nửa tháng rồi lại đến.”

Dứt lời, nàng liền phất phất tay, hạ lệnh trục khách cho Viên Minh.

Viên Minh thấy vậy nhưng hai chân lại như mọc rễ, không hề nhúc nhích.

Trần Uyển thấy cảnh này, ngay cả việc che giấu mối quan hệ quen biết cũ giữa nàng và hắn cũng quên mất, nháy mắt ra hiệu liên tục cho Viên Minh, hy vọng hắn có thể biết tốt xấu, không nên chọc giận sư tôn.

Nhưng Viên Minh lại giống như không nhìn thấy, hơn nữa lại nói tiếp: “Động chủ, đệ tử đã đến, tất nhiên là phải chắc chắn có thể đảm nhiệm. Chi bằng cứ để ta thử một chút, dù sao mắt thấy mới là thật.”

Tam động chủ nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngươi chắc thật chứ?”

“Thử qua liền biết.” Viên Minh bình tĩnh đáp.

“Ngươi có hiểu rõ tập tính của Hỏa Sàm Nhi không?” Tam động chủ nhíu mày hỏi.

“Tập tính chung của linh thú Hỏa thuộc tính là thích Dương không thích Âm, trước khi trưởng thành thì đa phần hiếu động, thích chạy nhảy đuổi bắt, trưởng thành rồi thì bớt tinh nghịch nhưng lại càng thêm hung mãnh hiếu chiến. Hỏa Sàm Nhi còn chưa trưởng thành, đang ở vào giai đoạn hiếu động, tuy thích hợp để thuần dưỡng nhưng không nên ép nhốt, nếu không sẽ bất lợi cho sự phát triển tự nhiên, ảnh hưởng đến thành tựu sau này, ta cảm thấy…” Viên Minh chậm rãi nói.

Nghe hắn nói xong, thần sắc Tam động chủ dần dần dịu lại.

Tiếp đó nàng lại hỏi thêm mấy vấn đề, Viên Minh đều trả lời trôi chảy khiến Tam động chủ khẽ rờ rờ cằm, trong mắt dù có nét bất ngờ, nhưng phần lớn là tán thưởng.

Trần Uyển nghe đến trợ mắt há mồm, nàng làm sao cũng không ngờ được, tuy mới nhập môn chỉ hơn nửa tháng mà Viên Minh đã có thể nắm giữa nhiều kiến thức ngự thú như vậy.

Nàng không khỏi thầm cảm thán trong lòng, có lẽ Viên Minh tới Ngự Thú đường tu hành sẽ có sự phát triển tốt hơn?

Nhưng vừa nghĩ đến Ngự Thú đường có Khôn Đồ ở đó, nàng lại lập tức cắt đứt suy nghĩ này.

Lúc này lại nghe Tam động chủ nói: “Dù có học tập nhiều kiến thức lý thuyết hơn nữa, vẫn phải xem hiệu quả thực tiễn, nếu ngươi gọi Hỏa Sàm Nhi từ trên tay qua, ta lập tức giao nhiệm vụ này cho ngươi.”

“Được.” Viên Minh thoải mái đồng ý.

Có kinh nghiệm mấy lần trước làm nền tảng, hắn tin tưởng mình muốn làm việc đó hẳn không phải chuyện quá kho.

Dù nói sao, Hỏa Sàm Nhi cũng từng ăn Hỏa Phác ngọc của hắn, thường nói ăn người miệng ngắn, bắt người tay mềm(3), chút thể diện này phỏng chừng Hỏa Sàm Nhi sẽ không đến mức không cho chứ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch