Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 138: Phán đoán cao thấp (1)

Chương 138: Phán đoán cao thấp (1)





“Nội dung trong cốt giản này chỉ có thể xem ba lần, hết ba lần nội dung bên trong sẽ tự hủy, nhất định không được để phí bất cứ lần nào.” Phương Cách giải thích.

“Lại là cách chống truyền ra ngoài.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng.

“Phải rồi, nội dung công pháp chỉ có thể do bản thân dụng tâm ghi nhớ, không được tự mình sao chép, càng không được truyền ra ngoài. Một khi bị phát hiện là tội chết, đến lúc đó ai cũng không thể cứu ngươi.” Phương Cách trịnh trọng căn dặn.

“Vậy nếu xem ba lần vẫn không nhớ được thì sao?” Viên Minh hiếu kỳ hỏi.

“Ba lần mà chưa nhớ được thì có thể tới lầu hai Quy Tàng các đổi, cứ mười điểm cống hiến sẽ đổi được một lần mượn đọc.” Phương Cách đáp.

“Được rồi, đa tạ sư huynh chỉ điểm.” Viên Minh ôm quyền cám ơn.

“Hôm nay đừng luyện phôi nữa, dưỡng tốt tinh thần, trở về cẩn thận ghi nhớ làm quen công pháp đi.”Phương Cách khoát tay áo, nói.

“Xin nghe sư huynh.” Viên Minh ôm quyền, cáo từ rời đi.

Phương Cách nhìn bóng lưng Viên Minh rời đi, trong lòng bỗng nổi lên nghi hoặc: “Hỏa Sàm Nhi thời gian này có phải là lớn hơn chút không?”

Sau khi rời đi, Viên Minh cũng không quay về chỗ ở ngay mà thu Hỏa Sàm Nhi vào trong túi linh thú, tiếp đó đi thẳng tới Quy Tàng các.

Lần này, hắn đi dọc theo cầu thang xoắn ốc lên thẳng lầu hai.

Lầu hai Quy Tàng các so với lầu một thì trống trải hơn nhiều, hai phần ba diện tích bên trong được xếp đầy những bộ bàn ghế đồng bộ, trong đó rải rác thấy từng đệ tử tông môn đang ngồi đọc sách.

Khách với không khí thoải mái ở lầu dưới, bầu không khi trên lầu hai rõ ràng trở nên ngưng trọng hơn mấy phần.

Mỗi người ngồi đây đều nhíu chặt lông mày, bộ dạng như đang tập trung tinh thần khẩn trương học tập, sợ chỉ phân tâm một chút sẽ lãng phí cơ hội học tập phải dùng điểm cống hiến để đổi lấy này.

Một phần ba diện tích còn lại của lầu hai bị cắt ra để dựng lên một gian phòng độc lập.

Đằng sau chiếc bàn đặt bên ngoài điển tích thất, thấy có một chấp sự trung niên tai đeo khuyên bạc hình tròn, thân hình hơi béo, làn da ngăm đen đang ngồi.

Ngươi này mặt mày dữ tợn, bộ dạng có vẻ hơi hung ác, chính là kiểu tướng mạo có thể khiến trẻ nít nín khóc đêm kia.

“Trưởng lão, vãn bối đến mượn đọc bí tịch ‘Khu Vật Thuật’.” Viên Minh tiến lên hành lễ, mở miệng nói ra mục đích đến.

Chấp sự trung niên kia nghe thế liền mở mắt ra nhìn Viên Minh một chút, xong chậm rãi nói: “Tốn mười điểm cống hiến.”

Viên Minh lấy lệnh bài ra, đem đặt lên bàn.

Chấp sự trung niên cầm lấy lệnh bài, kế đó cũng không nói lời thừa, lập tức đứng dậy đẩy cánh cửa phòng sau lưng ra rồi bước vào.

Chỉ chốc lát sau, y cầm thêm một cuốn sách hơi mỏng bìa xanh bước trở ra.

“Mượn đọc thư tịch, chỉ được ở trong phạm vi lầu hai, không được mang ra ngoài, thời hạn ba canh giờ.” Chấp sự trung niên nói ngắn gọn một câu xong liền đặt lệnh và sách trên mặt bàn.

Viên Minh nói một tiếng cám ơn, xong cầm lệnh bài lên nhìn một cái, phát hiện số điểm cống hiến bên trong chỉ còn lại mười bốn điểm.

Hắn cầm cuốn ‘Khu Vật Thuật’ đi tới một cái bàn phía bên cạnh rồi ngồi xuống, bắt đầu ngưng thần tìm đọc, vẫn là tiết tấu thường ngày của hắn, từ tốn đọc từng tờ từng tờ một, tốc độ không nhanh cũng không chậm.

Để có thể tìm đọc tài liệu ở lầu hai đều phải trả cái giá không nhỏ, gần như ai cũng xem xét tí mỉ từng câu từng chữ, vừa đọc vừa nhớ nên tốc độ rất chậm.

So sánh hai bên với nhau, Viên Minh liền có vẻ hơi đặc biệt.

Sau khoảng nửa canh giờ, Viên Minh đứng dậy đi tới trước bàn của chấp sự trung niên.

Chấp sự nhíu mày nói: “Thời gian còn chưa hết. Nếu muốn sao chép bí tịch thuật pháp, cần tốn một trăm điểm cống hiến.”

Viên Minh lắc đầu, cười nói: “Không cần, ta tới trả bí tịch.”

Nói xong, hắn cũng không quan tâm vị chấp sự trung niên sẽ có phản ứng gì, lập tức quay người xuống lầu, rời khỏi Quy Tàng các.

Sau khi rời đi, Viên Minh đi một chuyến đến chỗ Triệu Đồng ở, vừa vặn gặp gã mới từ Cáp Mô cốc về, liền cộng cả vốn lẫn lời trả lại điểm cống hiến cho gã, kết quả hiện tại hắn chỉ còn lại bảy điểm cống hiến.

Sau khi trở lại trụ sở Hỏa Luyện đường, Viên Minh lập tức vỗ túi linh thú, thả Hỏa Sàm Nhi ra ngoài.

Tiểu gia hỏa vừa ra ngoài liền leo ngay lên bả vai hắn rồi cào cấu loạn xạ, trút nỗi ấm ức vì bị nhốt lại.

Viên Minh lấy một viên Hỏa Phác ngọc từ trong túi trữ vật ra huơ huơ, Hỏa Sàm Nhi lập tức dừng trút giận, bò dọc theo cánh tay Viên Minh, đoạt lấy Hỏa Phác ngọc rồi gặm ăn ngon lành.

Viên Minh rãnh rội đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, lấy tấm cốt giản sao chép nội dung Bích La công kia ra, dán lên mi tâm mình rồi cẩn thận xem xét.

“Bích La công lấy Mộc làm thuộc tính, chủ sinh phát, nếu tu thành thì pháp lực liên miên, cuồn cuộn không dứt…”

Nhìn nội dung được ghi bên trong cốt giản, Viên Minh không khỏi nghi hoặc: “Xem ý này…là nói món Bích La công này là thuộc về công pháp Mộc thuộc tính.”

Viên Minh sau một hồi suy tính lại tiếp tục xem xét.

Sau một hồi lâu, nội dung công phải đã khắc sâu trong đầu Viên Minh, nhưng theo đó nghi hoặc trong lại càng lớn hơn.

“Bích La công này sao lại nói tu luyện tới Luyện Khí tầng mười là có thể trúc cơ, nhưng mình nhớ là bên trong Cửu Nguyên quyết rõ ràng viết là phải tới Luyện Khí tầng mười ba mới có thể trúc cơ?” Viên Minh âm thầm trầm ngâm.

Mang theo nỗi nghi hoặc, hắn vừa cẩn thận nhớ lại nội dung hai bộ công pháp, vừa so sánh hai bên một phen, kết quả phát hiện, dựa theo phương pháp tu luyện của Bích La công, xây xong toàn bộ mười tầng thì hạn mức cao nhất có thể đạt được chính là Luyện Khí tầng mười.

Còn công pháp Cửu Nguyên quyết lại có thể để Viên Minh tu luyện một mạch tới tầng mười ba.

Chỉ từ mỗi điểm này mà nói, công pháp Cửu Nguyên quyết rõ ràng đã mạnh hơn Bích La công.

“Bất kể thế nào, nó vẫn là công pháp chính thống của Bích La Động, chắc chắn có chỗ độc đáo riêng, tu luyện thử một chút rồi lại nói.” Viên Minh thầm suy nghĩ trong lòng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch