Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 144: Đuổi theo không bỏ (2)

Chương 144: Đuổi theo không bỏ (2)


Hắn lúc trước ở trong Thập Vạn Đại Sơn cũng đã gặp đủ loại tình huống, thế mà lúc này chẳng biết tại sao tâm thần lại có phần bất an.

“Xem ra tâm tính ta vẫn còn bất ổn.” Viên Minh lắc đầu, tiếp tục bước tới.

Đột nhiên, một hương thơm kỳ lạ từ phía trước truyền đến, thấm vào tâm hồn, như thể có thể thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.

Viên Minh mắt sáng ngời, lập tức gia tăng cước bộ thêm một chút, rất nhanh đến trước một cây đào cao tới mấy trượng, chỉ thấy trên cây kết hơn mười trái đào màu đỏ tía to cơ nắm tay, đây cũng chính là nguồn gốc của hương thơm kỳ lạ kia.

Giờ phút này đứng ngay trước cây, hương thơm càng thêm nức mũi mê người, Viên Minh vốn đã lâu không ăn, giờ phút này trong miệng cũng không nhịn được tứa nước miếng. Hắn lập tức tung người nhảy lên, đưa tay hái xuống một trái.

Nhưng hắn còn chưa kịp bóc vỏ ăn, một tiếng ‘soạt’ đột nhiên từ rừng cây phía trước vang lên, ngay tiếp đó một con vượn cao hơn trượng nhảy xổ ra.

Con vượn này cả người một màu vàng óng, lông lá trên thân cũng tỏa từng điểm sáng vàng kim, miệng rộng tai lớn, điểm kỳ dị nhất là con vượn này có bốn mắt, hai lớn hai nhỏ nằm song song trên mặt, nhìn qua vô cùng quái dị.

Bốn con mắt của nó cũng lóe ra từng tia, từng tia sáng vàng lấp lánh, nhưng khác với ánh sáng trên người, ánh sáng từ mắt nó cho người ta cảm giác như là thực chất.

Kim viên bốn mắt nhìn thấy Viên Minh và quả đào đỏ tia trong tay hắn, lập tức cuồng nộ rống to rồi lao thẳng qua chỗ hắn.

Viên Minh không hề hoảng hốt, trái lại còn có cảm giác nhẹ nhõm. Hắn nhanh chóng thu quả đào lại, đoạn giơ tay phải lên, theo đó toàn bộ pháp lực trong cơ thể đều được kích phát.

Tiếng “phốc phốc” vang lên.

Mặt đất trước người kim viên bốn mắt vỡ ra, đồng thời bốn cây gai gỗ thô to trồi lên rồi đâm về phía bắp chân kim viên với tốc độ nhanh dị thường.

Mấy ngày nay hắn tuy khổ luyện Minh Nguyệt quyết và Khu Vật thuật, nhưng cũng không lơ là Cửu Nguyên quyết, nhất là việc điều kiển Mộc Thứ thuật càng ngày càng thuần thục, lấy pháp lực hiện tại của hắn đã có thể cùng lúc gọi ra bốn cây gai gỗ.

Kim viên bốn mắt tựa như đã sớm biết Mộc Thứ thuật tập kích, thoáng tung mình nhảy dựng lên, dễ dàng tránh thoát gai gỗ đánh lén, đồng thời kéo theo một cơn gió mạnh lao đến trước mặt Viên Minh.

Viên Minh sớm đã thi triển Vô Ảnh bộ, thân hình kéo theo hai tàn ảnh, nhoáng cái xuất hiện ở đằng sau một gốc cây cổ thụ gần đó.

Cánh tay hắn vừa nhấc lên, tức thì một đạo kiếm ảnh màu xanh rời tay bắn ra, đâm vào phía sau lưng kim viên, nhìn kỹ thì chính là Thanh Ngư kiếm.

Một tiếng “keng” thanh thúy vang lên.

Thanh Ngư kiếm chỉ đâm vào được hơn tấc liền dừng lại, thân thể kim viên tựa như được tạo thành từ sắt thép khiến Viên Minh thầm kinh hãi.

Kim viên bốn mắt giận dữ, trong ngoài cánh tay tráng kiện tỏa ra một tầng hào quang vàng óng, đoạn nó trở tay vung ra.

Theo thanh âm kim loại va chạm lớn vang lên, Thanh Ngư kiếm bị chấn bay ngược ra ngoài.

Viên Minh muốn đưa tay ra tiếp lấy Thanh Ngư kiếm, lại bất ngờ cảm thấy một cỗ cự lực từ trên kiếm truyền tới, khiến cơ thể hắn chấn động mạnh, “bịch bịch bịch” lùi lại liền mấy bước, trong lòng càng thêm giật mình.

Con kim viên bốn mắt đột nhiên xuất hiện có lực lượng quả thực kinh người, vượt xa hắn ở dạng biến thân vượn trắng, hơn nữa người nó còn cứng hơn sắt thép, trước mắt hắn tuyệt đối không phải địch thủ.

Viên Minh triệu hồi Thanh Ngư kiếm rồi dứt khoát nhằm phía rừng cây bên cạnh chạy trốn.

Tấm da vượn bên hắn cuốn ngược lên trên, trong nháy mắt hóa thành hình thái vượn trắng.

Kim viên tựa hồ bị hành vị hái trộm đào tiên của Viên Minh chọc giận, lập tức đuổi theo.

Kim viên thân hình như gió, tốc độ nhanh dị thường, Viên Minh dù đã hóa thành vượn trắng mà tốc độ vẫn thua xa, kết quả chỉ sau thời gian mười mấy nhịp thở mà khoảng cách hai bên đã chỉ còn chưa tới hai trượng.

Hung quang nổi lên trong mắt kim viên, cánh tay phải của nó tựa như pháp khi tỏa ra kim quang(ánh sáng vàng kim) như có thực chất, ngưng tụ thành hình dáng một lưỡi kiếm, đoạn chém ngang tới.

“Đây là thần thông gì?” Viên Minh cả người lông tóc dựng đứng, vội vàng thụp người xuống sát đất rồi lăn ra ngoài, miễn cưỡng né được cú chém.

Trong phạm vi hơn trượng phía trước, những nơi kim quang đi qua, tất cả gốc cây lùm cỏ đều bị chém đứt, tạo ra một mảnh đất trống lớn.

Viên Minh thấy thế không khỏi rùng mình ớn lạnh, vội bấm niệm pháp quyết vỗ xuống mặt đất.

Bãi cỏ sau lưng hắn lập tức ầm ầm rung động, đồng thời bốn cây gai gỗ thô to trồi nhanh lên, nhưng chúng không tấn công kim viên mà kết thành một bức tường gỗ chắn trước người nó.

Kim viên vung tay lên, tức thì lưỡi kiếm màu vàng kim lại lần nữa bắn ra, dễ dàng chém đứt bốn cây gai gỗ.

Đúng lúc này, một tiếp nổ nhỏ từ dưới đất truyền lên, đồng thời một mảng khói xám đen thình lình bốc lên, bao phủ phạm vi mấy trượng xung quanh.

Kim viên bốn mắt rống to một tiếng, không khí chấn động tạo thành gió lốc dữ dội, dễ dàng thổi tan khói mù.

Nhưng chính vào khoảnh khắc trì hoãn này, Viên Minh đã kịp trốn xa, bóng dáng gần như sắp biến mất trong rừng cây.

Bốn con mắt của kim viên gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã mơ hồ của Viên Minh, mặt tràn đầy vẻ tức tối, lập tức dậm chân đuổi theo, mỗi lần nhấc chân là bước tới mấy trượng, khoảng cách song phương nhanh chóng bị thu hẹp lại.

Trong lúc đầu óc quay cuồng tính toán, hắn vận dụng Vô Ảnh Bộ tới cực hạn, hóa thành một bóng trắng xuyên qua rừng cây, đồng thời không ngừng thay đổi phương hướng, cản trở kim viên thể hiện tốc độ bất khả tư nghị(*) của nó.

“Con vượn bốn mắt này rốt cuộc là cái giống gì? Đến giờ vẫn chưa từng nghe qua, thực lực của nó tuyệt đối đạt đến cấp một bậc cao, chỉ e còn là bậc cao đỉnh cấp, khó trách trước đó ta lại hồi hộp vô cớ!” Hắn vừa chạy trốn, vừa động não suy nghĩ tìm cách để có thể an toàn thoát khỏi nó.

Có điều hắn dù sao cũng vừa mới đảo nhỏ này, hoàn toàn mù tịt, thủ đoạn tự thân đã sớm dùng gần hết, trong nhất thời kiếm đâu ra được kế sách thích đáng, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.

*Chú giải*

*.Bất khả tư nghị: Không thể tin được, không thể tưởng tưởng tượng được...







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch