WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tiên Giả

Chương 154: Không đến nỗi quá ngu (2)

Chương 154: Không đến nỗi quá ngu (2)


Thần niệm nếu muốn đồng thời tiến vào trong bảy kinh mạch này thì cần phải tách thành bảy luồng.

Do việc tu luyện Minh Nguyệt quyết có tiến triển, Viên Minh quyết tâm liều mạng, tỏa ý niệm ra.

Chớp mắt sau đó, hắn chia bảy luồng thần niệm đồng thời tiến vào mấy đường kinh mạch này, bắt đầu thử nội thị.

Trong lúc nhất thời, cảnh tượng toàn bộ huyệt đạo và kinh mạch toàn thân hiện ra rõ ràng trong đầu Viên Minh.

Đầu óc Viên Minh truyền ra một hồi cảm giác đau đớn khó mà chịu nổi, cảm giác như muốn nổ tung.

Hắn cắn chặt răng, cố gắng nén đau định mở mắt ra và từ bỏ xúc động tiếp tục xung kích, có điều thân thể cũng đã bắt đầu run rẩy một cách mất kiểm soát.

Đây là tình trạng bắp thịt cả người co rút do đau đớn dữ dội gây ra.

Hỏa Sàm Nhi đang dựa vào chân bị dị động của hắn làm bừng tỉnh, không khỏi mở hai mắt ra.

Nó nhìn Viên Minh mặt mũi tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, cả người run rẩy mà không khỏi gấp tới mức kêu loạn cả lên.

Đúng lúc này, nó chợt thấy trên cây tùng bên ngoài cửa sổ, có một cái bóng bạc đứng dậy. Hỏa Sàm Nhi lập tức thẳng lưng đứng người lên, nhe răng trợn mắt với đối phương.

Cái bóng kia lại chỉ khoan thai cất bước, dần dần đi ra khỏi tàng cây, dưới ánh trăng để lộ ra một thân phủ đầy lông mềm mượt màu trắng bạc, cả người tỏa hào quang, trông vừa cao quý lại thanh nhã.

Tiểu gia hỏa cũng không vì vẻ ngoại mỹ lệ của mèo bạc mà buông lỏng cảnh giác, trái lại còn trợn mắt nhe nanh, trong miệng nó còn lờ mờ thấy ánh lửa sáng lên.

Nhưng mèo bạc lại hoàn toàn không thèm để ý hành động đe dọa của nó, vẫn khoan thai cất bước, dọc theo nhanh cây đi tới rồi nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống chỗ bậu cửa sổ.

Ngay khi chồn lửa cảm nhận được uy hiếp, toan xông ra ngăn trở, đôi mắt nó bỗng chạm phải cặp con ngươi khác màu của mèo bạc.

Một vòng sáng mê huyễn mà yêu dị hiện lên trong cặp mắt kia, tức thì chồn nhỏ liền phát hiện cảnh vật trước mắt biến ảo, phảng phất như nhìn thấy một ngọn núi nhỏ toàn là Hỏa tinh thạch và Hỏa Phác ngọc.

Đôi mắt nó chợt mơ màng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lộ ra một nét cười, có điều đầu óc dường như lại nghĩ đến Viên Minh đang gặp nguy hiểm, cố gắng giằng co, chống cự lại sự dụ hoặc này.

Nhưng khi những Hỏa Phác ngọc và Hỏa tinh thạch kia lăn rầm rầm xuống chỗ nó, nó rốt cuộc vẫn không chống lại sự dụ hoặc, nhịn không được nhào tới.

Không phải nó không có cốt vì, mà vì Hỏa tinh thạch thực sự nhiều quá.

Mèo bạc liếc nhìn chồn nhỏ duỗi chân lăn lộn trên mặt đất, lè lưỡi liếm không khí với ánh mắt đầy vẻ xem thường.

Sau đó, tầm mắt của nó rơi lên trên người Viên Minh.

Viên Minh giờ phút này đã không chỉ là sắc mặt trắng bệch mà lông mày của hắn còn đang nhíu chặt, bộ dạng vô cùng thống khổ.

Thần trí của hắn gần như đã dốc hết toàn bộ lực lượng, muốn một lần hành động đi khắp tất cả các kinh mạch, sau đó phi thẳng xuống đan điền, nội thị hết cả ba khu nội cảnh, triệt để hoàn thành tọa chiếu tự quan.

Như mới đi một nửa, hắn bỗng cảm giác thần thức phân tán lúc đầu bắt đầu có dấu hiệu cạn hết sức lực.

“Chẳng lẽ là cường độ thần niệm không đủ?” Viên Minh thầm nghi hoặc trong lòng.

Chỉ một thoáng chần chừ do dự, lực lượng thần thức còn dư trong thức hải của hắn lại bắt đầu phân lưu ra, tuôn chảy về phía kinh mạch.

Khung cảnh mà Viên Minh thần thức nội thị thấy được đột ngột mở rộng, tất cả mười hai đầu chính kinh và kỳ kinh bát mạch đều bị nội thị thông thấu chỉ trong nháy mắt sau đó.

“Ngu xuẩn.”

Đúng lúc, thanh âm mèo bạc chợt vang lên trong thức hải của Viên Minh.

Viên Minh giật mình, chỉ cảm thấy thanh âm này không giống với trước kia, nghe như cách hắn rất xa lại có chút phiêu hốt.

Còn chưa kịp đáp lại, hắn đã cảm thấy đầu não đột nhiên trống không, ngay tiếp đó, một cỗ sát niệm hỗn độn mãnh liệt, khó có thể ngăn chặn dâng lên trong thức hải.

Trong đầu hắn, dưới tình huống không bị lực lượng thần thức áp chế, sương mù đỏ sậm vốn đã bị áp chế lại bắt đầu điên cuồng lan tràn, ăn mòn thức hải Viên Minh.

Trong lúc này, thần niệm Viên Minh lại đang phân tán ở trong kinh mạch, tựa như tướng sĩ chinh chiến bên ngoài, thấy kinh thành bị người công phá, muốn quay về cứu viện thì đã muộn mất.

Thời điểm thức hải của hắn sắp bị xâm chiếm hoàn toàn, một cột ánh trăng trong trẻo phủ xuống, đồng thời một tràng tiếng ngâm xướng không linh huyền diệu vang lên bên tai Viên Minh.

Trong thức hải đã bị ăn mòn của hắn chợt có ảnh sáng bừng lên, theo đó sương mù đỏ sậm lập tức bị bức lui.

Viên Minh thật vất vả mới có được cơ hội thở dốc, lập tức bắt đầu thu rút thần niệm về thức hải, qua một lúc lâu sau mới ổn định lại được.

Hai mắt hắn đột nhiên mở ra, đáy mắt vằn vện đầy những tia máu, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Viên Minh hơi nheo mắt lại, đầu tiên là nhìn Hỏa Sàm Nhi đang lăn lộn trên đất, sau đó lại nhìn về phía bệ cửa sổ.

Một con mèo bạc mỹ lệ mà thần bí đang ưu nhã ngồi xổm trên bệ cửa sổ, đưa đôi mắt khác màu nhìn hắn đầy khinh bỉ, giống y cái cách nó nhìn chồn nhỏ ngốc nghếch khi trước.

“Đa tạ.” Viên Minh đứng dậy, nói lời cảm tạ với mèo bạc.

Mèo bạc nhìn lư hương hắn ôm trong tay một chút nhưng không để ý lắm, do dự một lúc rồi quay người muốn rời đi.

“Dừng bước.” Viên Minh thấy thế, vội vàng gọi giật lại.

Viên Minh ngừng lại, chần chừ một lúc xong mới quay nửa đầu qua một bên, nhìn lại.

“Các hạ lúc trước đưa tặng ‘Minh Nguyệt Quyết’, là do nhìn ra ta có tật bệnh do Phi Mao thuật phản phệ nên mới cố tình làm vậy phải không?” Viên Minh mở miệng hỏi dò.

“Coi như có thể cứu. Không đến nỗi quá ngu.” Mèo bạc rốt cuộc đã đáp lại, có điều vẫn như trước, chẳng nói được lời nào tốt đẹp.

“Quả nhiên là thế, là tại hạ nợ ngươi một phần ân tình.” Viên Minh cũng không có để ý, chỉ chân thành nói.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.