Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 173: Trợ chiến (2)

Chương 173: Trợ chiến (2)


Một tiếng nổ lớn vang lên. Một mảng lớn yêu đằng bị thổi bay, theo đó Sư Lân thú thoát được hơn nửa người, sắp sửa hoàn toàn thoát ra.

Yêu đằng quanh Sư Lân thú lập tức dâng lên một tầng ánh sáng màu lục, ngay tiếp đó vô số nhánh cây tả xung hữu đột, trong nháy mắt đã tạo ra một lồng giam bằng dây leo màu tím, vây chặt Sư Lân Thú khiến nó không thể nhúc nhích.

Đây chính là Mộc Lao thuật.

Viên Minh thi thuật xong liền tung người bay tới, lòng bàn tay tỏa ánh sáng đỏ, trong tay liền có thêm một cây búa lớn màu đỏ sậm, chính là cây búa lấy được trên hòn đảo này.

Hắn vận khởi pháp lực rót vào trong đó, cây búa bừng lên ánh sáng đỏ chói mắt, giống như một ngọn lửa đỏ rực.

Sư Lân thú cảm nhận được khí tức kinh người phát ra từ cây búa, kinh hãi há cái miệng như chậu máu ra.

Một quả cầu lửa màu xám to như cái thớt bay ra, đánh lên lồng giam xung quanh người.

Một tiếng “ầm” lớn truyền ra, cùng với đó là một đám mây xám trắng hình nấm bốc lên.

Lồng giam chấn động kịch liệt, mấy nhánh yêu đằng bị thổi bay nhưng toàn bộ lồng giam hầu như không hư hại. Sư Lân thú vẫn bị giam cầm như cũ.

Uy lực của Mộc Lao thuật lớn hay nhỏ phụ thuộc rất nhiều vào việc lồng giam được tạo ra bởi loại cây nào. Tử Hắc yêu đằng vốn kiên cố, dùng nó tạo ra lồng giam có uy lực cực lớn, hung thú Luyện Khí kỳ rất khó thoát được.

Một bóng búa màu đỏ gào rít hạ xuống, đánh lên đầu Sư Lân thú.

Đầu Sư Lân thú theo tiếng nổ tung, kéo theo đủ thứ trắng đỏ lẫn lộn bắn tung tóe. Nó không kịp kêu thảm đã chết ngay tại chỗ.

Tử hắc yêu đằng vọt tới, đâm vào miệng vết thương trên người Sư Lân thú, nhanh chóng thu nạp huyết dịch trong đó.

Viên Minh không để ý tới động tác của yêu đằng, đưa mắt nhìn thi thể không còn khí tức của Sư Lân thú, nhất thời có chút suy nghĩ xuất thần.

Trải qua cuộc chiến vừa rồi, hắn cảm nhận sâu sắc được sự đáng sợ của con Sư Lân thú này, chắc chắn không kém kim viên bốn mắt hay cự nha màu đen từng gặp lúc trước.

Lúc trước hắn phải chật vật trốn chạy dưới tay kim viên, cự nha, bây giờ lại có thể nhẹ nhàng đánh giết hung thú đồng cấp khác, không thể không nói, cóc đen và yêu đằng có công rất lớn.

Không nghĩ tới, một con linh thú đắc lực lại có thể trợ giúp được nhiều như vậy.

Viên Minh bước lên mấy bước, nhặt một đoạn dây leo bị nổ đứt từ dưới đất lên, mày cau lại.

Yêu đằng này dù bền chắc nhưng chung quy vẫn là vật thuộc tính Mộc, gặp phải công kích thuộc tính Hỏa vẫn bị khắc chế rất lợi hại.

Cũng may tử hắc yêu đằng có năng lực tự hồi phục rất mạnh, hiện tại lại hợp thành một thể với cóc đen, chỉ cần có đủ khí huyết thì với mức độ tổn thương thế này, nó vãn có thể khôi phục lại rất nhanh.

Viên Minh ném đoạn dây leo trong tay đi, không để ý tới thi thể Sư Lân thú, xoay người đi tới chỗ Hắc Lân quả, cẩn thận ngắt lấy quả này rồi cất đi.

Tử hắc yêu đằng lúc này cũng đã hút sạch huyết dịch của Sư Lân thú. Nó lần này không rút vào trong thân thể cóc đen, mà bắt đầu chữa trị thương tổn của bản thân, đoạn dây leo bị nổ đứt nhanh chóng mọc dài ra, chỉ qua mấy nhịp thở đã khôi phục hơn nửa.

Viên Minh tiếp tục tiến về phía trước, không lâu sau liền nghe có tiếng nước chảy ào ào từ đằng trước truyền lại.

Viên Minh vượt qua một ngọn núi thấp, thấy ngay một dòng suối màu xám trắng vắt ngang trước mắt, bên trong suối nước là âm khí dày đặc, từ rất xa đã có thể cảm nhận một cách rõ ràng.

Viên Minh khẽ giật mình, mắt lập tức lộ vẻ vui mừng.

Đây chính là dòng suối mà hắn vô cùng ấn tượng trong lần đầu tiên lên đảo.

Tìm được tới đây rồi liền dễ làm, hắn dựa theo hình ảnh trong trí nhớ, ngược dòng bước về phía thượng du. Một tòa núi nhỏ đã xuất hiện phía trước, chính là ngọn núi có tòa động phủ bí mật của Hắc Mộc đại sư.

Cửa chính động phủ vẫn rộng mở như cũ, mặt đất trước cổng lờ mờ thấy dấu chân khi trước, hết thảy vẫn như cũ.

Viên Minh tiến vào động quật, để cóc đen theo sát bên người đề phòng địa hành yêu lần trước từng đụng độ.

Trong động quật cũng duy trì nguyên trạng, hắn lại lần nữa tìm kiếm các nơi trong động phủ một phen, thậm chí còn phóng thần hồn ra kiểm tra vách tường xung quanh xem có mật thất hay tường kép không, đáng tiếc nơi này xác thực không còn bí mật gì nữa.

Viên Minh có chút thất vọng, đi tới trước lò rèn kia.

Thứ có giá trị duy nhất ở đây cũng chỉ còn mỗi tòa lò rèn này, lần trước vì đụng phải địa hành yêu, phải vội vàng rời đi nên chưa kịp lấy, lần này hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội.

Hắn thôi động túi trữ vật màu đen, toan thu lấy cái lò này.

Nhưng sau một hồi thi pháp mà lò rèn vẫn ở nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc bởi không gian bên trong túi trữ vật là đủ để chứa cái lò rèn này.

Hắn mang theo một tia hoang mang, bắt đầu kiểm tra lò rèn, rất nhanh đã phát hiện nguyên nhân.

Trên mặt đất xung quanh lò rèn có khắc họa một vòng phù văn dày đặc màu đỏ, thoạt nhìn khá phức tạp, dường như có liên hệ đặc biệt với thứ gì đó dưới lòng đất, trừ khi phá hỏng những phù văn này, nếu không thì không cách nào dọn lò rèn đi được.

Viên Minh suy nghĩ một chút rồi lấy Thanh Ngư kiếm ra, bổ về phía những phù văn trên mặt đất.

Thân kiếm chưa kịp đánh lên trên phù văn, một tầng ánh sáng màu đỏ thắm chợt bừng lên, hất Thanh Ngư kiếm văng ra ngoài.

“Chẳng lẽ là pháp trận?” Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, trầm ngâm một lát rồi quyết định từ bỏ việc thu lò.

Hắn từng nghe Phương Cách sư huynh nói qua, lò rèn mà một số luyện khí sư cao minh sử dụng cũng là một loại pháp khí, bên trong ẩn chứa phù văn đặc thù, tạo ra lợi ích đặc biệt khi luyện khí.

Luyện khí sư cao minh hơn còn có thể nâng cao hơn nữa năng lực mọi mặt của lò rèn bằng cách khắc họa trận pháp, điều này sẽ giúp ích nhiều hơn cho việc luyện khí.

Hắc Mộc đại sự đã để lại một tòa pháp trận và lò rèn như vậy ở đây, tất phải có dụng ý, nếu tùy tiện cưỡng ép hủy đi pháp trận, chẳng khác nào hủy đi một nửa lò rèn này, tốt nhất là đợi sau này, khi tu vi của hắn đẩy đủ rồi tính tiếp.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch