Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 176: Gọi ta là Ngư Ông (2)

Chương 176: Gọi ta là Ngư Ông (2)


“Không sao, ta ở chỗ này một mình cũng nhàm chán, nó thỉnh thoảng đến một chuyến còn có thể giúp ta giải buồn. Đấy là còn chưa nói, tiểu gia hỏa này cực kỳ cơ linh, có đôi lúc ta còn chưa phát hiện linh dược trưởng thành, nó lại luôn phát hiện ra được.” Ngư Ông cười ha hả nói.

Viên Minh không biết tiếp lời thế nào, chỉ có thể xấu hổ cười trừ.

“Ngư Ông tiền bối hôm nay thu hoạch tương đối khá ha.” Hắn liếc mắt nhìn sọt cá bên chân lão giả, thấy bên trong có bảy, tám con cá vảy phát ánh sáng rực rỡ, xếp chồng lên nhau.

“Ngân Lân Thải ngư(1) này là đồ tốt, rất bổ dưỡng, đợi chút nữa ta hầm một nồi cho người nếm thử cá tươi.” Ngư Ông đắc ý cười nói, không hề có vẻ xa lạ.

“Vậy làm phiền ngài rồi.” Viên Minh vốn là bên đuối lý nên cũng không tiện từ chối.

Ngư Ông có vẻ cũng là người tháo vát, trong khi nói chuyện đã đứng dậy bưng ra một cái bếp lửa bằng đất, đặt một cái nồi sắt đen xì lên rồi đổ nước vào.

Cũng không thấy lão chế biến gì kỹ càng, chỉ rửa qua một chút rồi bỏ luôn hai con Ngân Lân thải ngư vào trong nồi.

Bếp lửa cháy lên, âm thanh “ùng ụng” nhanh chóng truyền ra, nồi canh cá màu trắng sữa sôi lên sùng sục.

Một mùi thơm đậm đà xộc vào mũi Viên Minh.

“Thơm quá…” Viên Minh nhịn không được khen ngợi.

“Vảy cá này rất đặc biệt, sau khi bỏ vào nước đun sôi sẽ tự hòa tan, mùi thơm này không phải do thịt cá, mà là từ vảy cá, nếm thử xem.” Ngư Ông vừa nói vừa đưa một cái muỗng gỗ qua.

Viên Minh cũng không khách sáo, nhận lấy rồi múc một muỗng, đưa lên uống thử.

Canh cá mềm mại(?) vào miệng, mùi thơm lập tức xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến hắn thần thanh khí sảng, cõi lòng cũng thư thái hơn một chút.

Không đúng, cá này có gì đó rất không đúng.

Viên Minh mày nhíu lại, con mắt cũng sáng lên mấy phần.

“Viên tiểu hữu, biết thưởng thức đấy, nếm thử thấy có gì khác biệt nào?” Ngư Ông mỉm cười nói.

“Trong canh cá này có ẩn chứa linh lực, có thể tẩm bổ tâm thần.” Viên Minh lập tức gật đầu đáp.

“Hắc hắc, cá nơi khác sẽ không có mùi vị này, đều do mảnh dược điền này thổ nhưỡng tốt, thỉnh thoảng lại có hạt giống các loại linh dược rơi xuống hồ nước, nên mới có thể nuôi được cá có mùi vị tuyệt diệu như vậy.” Ngư Ông nói.

“Vãn bối có thể được tiền bối chiêu đãi thế này, thật xấu hổ.” Viên Minh nói.

“Ầy…Gặp nhau chính là có duyên. Một ông già như ta cả ngày ngồi đây chẳng làm gì, có thêm người hàn huyên, tâm sự cũng là chuyện tốt.” Ngư Ông khoát tay áo, cười nói.

“Nhìn hình dáng ngươi không giống người Nam Cương, mà giống như từ Trung Nguyên đến, làm sao lại gia nhập Bích La Động này?” Nói xong, lão giả lại hỏi thăm.

Viên Minh tâm tư xoay chuyển, nghĩ ngẫm một lúc rồi lựa chọn những việc có thể nói trong hành trình trở thành Phi Mao thú nô của mình, đem ra kể sơ qua một lượt.

Ngư Ông nghe kể mà liên tục nhíu mày, rồi cảm thán nói: “Nói như vậy, kinh lịch(2) của ngươi cũng khá phức tạp đấy. Nói mới nhớ, trước kia ta đang từng tới Trung Nguyên xông xáo, không ngờ đảo mắt lại đã qua nhiều năm như vậy.”

Nghe được lời này, Viên Minh lập tức lấy lại tinh thần.

“Tiền bối từng đến Trung Nguyên, chỗ đó là nơi như thế nào?” Viên Minh vội vàng hỏi.

“Phồn hoa, náo nhiệt, là nơi khác xa Nam Cương. Đặc biệt là nữ tử Trung Nguyên cũng khác với Nam Cương, cái bộ dáng yểu điệu thướt tha như không xương kia, làn da láng mịn như tơ lụa đó…Khụ khụ, ầy, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.” Ngư Ông làm bộ ho hai tiếng, ngừng những hồi ức “lụa mỏng” kia lại.

“Người không phong lưu uổng thiếu niên, tiền bối năm đó hẳn đã từng tiêu sái xông pha một chuyến giữa hồng trần…Có điều Trung Nguyên và Nam Cương cách xa ngàn dặm, ở giữa còn có Thập Vạn Đại Sơn vắt ngang, muốn đi tới đi chắc cũng phải chịu không ít khổ cực?” Viên Minh hỏi.

Trên thực tế, cái hắn muốn biết chính là, ngư năm năm đó đã đi tới Trung Nguyên như thế nào.

“Lúc đó khác với bây giờ, Trung Nguyên và Nam Cương bên này buôn bán qua lại rất nhiều, ta đi theo chân thương đội, dù trên đường cũng liên tục gặp khó khăn trắc trở, nhưng có đội kỵ mã dẫn dường, còn có dong binh(3) bảo hộ, cũng không tính là quá cực khổ.” Ngư Ông đáp.

“Bây giờ không còn nữa sao?” Viên Minh lại hỏi.

“Ài, Nam Cương náo động nhiều năm, chuyện bán buôn với Trung Nguyên đã sớm không còn như năm đó. Hiện giờ có rất nhiều tổ chức dong binh không còn lo chuyện bảo vệ thương đổi để sống, mà chuyển sang cướp bóc thương đội để sống.” Ngư Ông giải thích thêm.

Viên Minh nghe vậy không khỏi có chút thất vọng.

Ngư Ông nhìn ra chút manh mối, cười nói: “Viên tiểu hữu cùng không cần quá thương tâm, ngươi là người tu hành, tự có tu vi bên người. Về sau khi tu hành có thành tựu, tự vệ không thành vấn đề, còn lo không về được Trung Nguyên sao?” Ngư Ông đột nhiên cười nói.

“Tiền bối nói đùa, cuộc sống trong tông đã rất tốt, hôm nay lại gặp được tiền bối, còn về Trung Nguyên gì nữa? Chỉ là ký ức mơ hồ nên vãn bối có chút hiếu kỳ mà thôi.” Viên Minh cười cười, đáp.

“Không sao, về sau muốn nghe chuyện Trung Nguyên thì cứ tới tìm ta, ta còn nấu cá cho người ăn nữa. Có điều người lần sau đừng tới tay không, mang ít rượu ngon, thịt rừng gì đó đến thì tốt hơn, ha ha.” Ngư Ông đột nhiên cười nói.

Viên Minh cười đáp ứng, chủ khách đều vui, tận hứng mà về.

Lúc chạng vạng tối, khi Viên Minh quay về chỗ ở, phát hiện Hỏa Sàm Nhi đang ngồi xổm trên bàn của mình.

Thấy hắn vào nhà, tiểu gia hỏa hơi chột dạ vọt tới, cọ đầu vào ống quần Viên Minh, tựa như đang xin lỗi vì hành động bỏ hắn mà chạy hôm nay.

Viên Minh nhấc mũi chân lên, túm lấy gáy rồi xách nó như xách một đứa trẻ phạm lỗi, đem trả lại cho Trần Uyển.

***Chú giải***

1. Ngân Lân thải ngư: Cá màu vảy bạc.

2. Kinh lịch: Ở đây là những việc đã từng trải qua. Nó còn có nghĩa là kinh nghiệm, trải nghiệm.

3. dong binh: Lính đánh thuê. Thương đội: Đoàn buôn.

(?) cánh cá mềm mại: Dịch đúng từ nguyên gốc là Ngư thang miên nhu.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch