Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 19: Cửu Nguyên quyết (1)

Chương 19: Cửu Nguyên quyết (1)





“Đúng là dài dòng!”

Viên Minh lắc đầu, lại mở một bản tấu chương khác ra xem. Nội dung bên trong là phần tấu về công việc liên quan tu sửa Thiên Tôn điện của Trường Xuân quan, vẫn là kiểu thao thao bất tuyệt, Viên Minh xem mà cảm thấy tẻ ngắt.

Còn chưa xem xong, hắn đã nhanh chóng khép tấu chương lại, ném qua một bên.

“Xem ra làm hoàng đế cũng không dễ dàng, nếu là ta, nhất định kéo mấy tên quan viên thích nói nhảm này ra, đánh cho mấy chục hèo nhớ đời mới được.” Viên Minh thầm nói.

Hắn xoa xoa mi tâm, làm tinh thần phấn chấn lại một chút rồi mở bản tấu chương thứ ba.

Tấu chương thứ ba này không ngờ lại trái ngược hai cái trước, viết vô cùng đơn giản gọn gàng, mào đầu bằng mấy câu ngắn gọn đã hướng hoàng đế bẩm tấu chuyện sứ đoàn của bản bang trên đường đi tới Nam Cương bị tập kích.

“Thì ra là một võ tướng, quả nhiên khác biệt so với với đám văn thần ưa khoe chữ nghĩa.” Viên Minh nhìn phần ký tên ở cuối là Trấn Nam tướng quân Viên Tộ Trùng.

“”Viên Tộ Trùng? Cái tên này hơi quen, hình như đã nghe ở đâu rồi?” Hắn lẩm bẩm tự nói, khi đang định lật xem lại cho kỹ coi có thể tìm được thêm manh mối nào không, bên ngoài đột nhiên có tiếng bẩm báo của nam tử âm như truyền vào.

“Bệ hạ, quốc sư Ngọc Hồ tiên trưởng cầu kiến.”

“Ngọc Hồ tiên trưởng, nghe tên giống như là người tu tiên!” Viên Minh nheo mắt, vô thức toan mở miệng từ chối.

Nhưng hắn nghĩ lại, bản thân mình hoàn toàn không biết hoàng đế thiếu niên này với Ngọc Hồ tiên trưởng kia có quan hệ thế nào, tùy tiện từ chối có vẻ không ổn.

Huống chi việc thần hồn hắn phụ thể hoàng đế thiếu niên này quá sức tưởng tượng, vị tiên trưởng kia hắn là không phát giác được.

“Mời tiến đến.” Thoáng cân nhắc xong, Viên Minh bỏ tấu chương trong tay xuống, ra lệnh.

Nam tử âm nhu kia vâng một tiếng, cửa điện lập tức được mở ra.

Một lão giả mặc tử kim đạo bào(1), tuổi hơn tám mươi cất bước tiến vào. Lão chắp tay theo kiểu Đạo môn hướng về phía hắn, miệng tụng:

“Phúc sinh vô lượng thiên tôn.”

Viên Minh đảo mắt quan sát, chỉ thấy lão đạo này tướng mạo mảnh khảnh, khuôn mặt dù gày đét nhưng da mặt lại có dung quang(2), ba chòm râu dài rủ xuống trước ngực, phong thái rất tiên phong đạo cốt.

Thêm thân vận tử kim đạo bào thêu hoa văn bát quái, đầu mang liên hoa bảo quan(3) chế từ tơ vàng, khiến cả người lão lại có thêm mấy phấn quý khí hoàng gia, để người ta nhìn qua không khỏi sinh lòng kính sợ.

“Quốc sư không cần đa lễ, lần này đến đây là vì chuyện gì?” Viên Minh khẽ nhấc tay lên một chút, cân nhắc từ ngữ một chút rồi nói.

“Vừa nghe Lý công công nói bệ hạ long thể bất an, bần đạo đặc biệt tới thăm.” Ngọc Hồ đạo trưởng phất cây phất trần một cái, đáp.

“Trẫm không có gì đáng ngại, quốc sư có lòng.” Viên Minh ngữ điệu có chút chần chừ, nói.

“Long thể của bệ hạ liên quan tới thiên hạ hưng suy, không thể sơ suất, tốt hơn là cứ để bần đạo chẩn mạch cho người.” Ngọc Hồ đạo trưởng lại có vẻ không quan tâm, cất bước tiến tới.

Viên Minh nhíu mày. Người này thực rất ngang ngược, nhưng hiện tại hắn không hiểu rõ quan hệ của hai người, mạnh mẽ từ chối sẽ rất khó kết thúc vấn đề, nên hắn liền đưa cổ tay ra.

Ngọc Hồ đạo trưởng quét mắt qua cái hộp sứ trống không trên bàn, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đưa ngón tay chạm vào cổ tay Viên Minh.

Một tia khí tức lành lạnh thâm nhập vào trong rồi nhanh chóng chạy khắp thân thể hắn.

“Lão đạo này quả nhiên là người tu tiên!” Viên Minh hơi nheo mắt lại, mũi không dám thở mạnh, trong lòng có không khỏi có chút hối hận việc để cho người này xem mạch cho mình, chỉ hy vọng lão không tra ra manh mối gì mới tốt.

Lão đạo nhắm mắt ngưng thần, sau một lát lại thay đổi sắc mặt.

“Quốc sư, thế nào?” Viên Minh kiên trì hỏi.

“Bệ hạ gần đây có nghỉ ngơi tốt không? Mạch tượng cho thấy khí huyết vẫn tốt nhưng thần hồn có vẻ bất an.” Ngọc Hồ đạo trưởng mở mắt ra, nói.

“Trẫm gần đây quả thực ngủ không ngon, thỉnh thoảng còn gặp ác mộng, không có vấn đề gì chứ?” Viên Minh hàm hồ đáp.

“”Bệ hạ không cần quá lo, đây chỉ là chuyện nhỏ. Nếu bệ hạ chịu nghe bần đạo một tiếng, sớm ngày tu luyện Cửu Nguyên quyết, có pháp lực rồi tất nhiên sẽ không có những vấn đề này.” Ngọc Hồ đạo trưởng vuốt râu tiếp lời.

“Quốc sư vừa mới nói gì?” Viên Minh chớp chớp mắt, hỏi lại lần nữa.

“Cửu Nguyên quyết chính là công pháp bí truyền của Trường Xuân quan ta, không phải đệ tử tinh anh không truyền, tu luyện không có bất kỳ nguy hiểm gì, hơn nữa còn có hiệu quả cường thân kiện thể, bệ hạ vì cớ gì cứ mãi chối từ?” Ngọc Hồ đạo trưởng than nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại.

“Cửu Nguyên quyết? Công pháp này có thực sự thần kỳ như ngươi nói không?” Viên Minh đảo mắt, hỏi dò.

“Đương nhiên, Cửu Nguyên quyết là Đạo môn bí truyền, lại được lịch đại tổ sư của Trường Xuân quan ta hao tốn rất nhiều tâm lực cải tiến hoàn thiện. Không phải bần đạo nói quá, nếu bàn về hiệu quả củng cố kinh mạch, điều dưỡng khí huyết, thiên hạ bất luận công pháp nào cũng không thể so sánh với Cửu Nguyên quyết.”

“Tốc độ tích lũy pháp lực của công pháp này thế nào?” Viên Minh hô hấp thoáng dồn dập, truy hỏi.

“Công pháp Đạo môn chú ý tiến hành theo chất lượng, Cửu Nguyên quyết nguyên bản đúng là không mạnh về tốc độ tu luyện, nhưng Vô Phương Tử, chưởng giáo đời thứ chín của Trường Xuân quan chúng ta đã dốc hết tâm lực một đời, đem một môn Tụ Linh thuật sáp nhập vào trong Cửu Nguyên quyết, nâng cao tốc độ tích lũy pháp lực của công pháp lên rất nhiều, so với một số công pháp Ma đạo cũng không kém, hơn nữa quan trọng nhất là không có chút tai họa ngầm nào.” Ngọc Hồ đạo trưởng cười cười, nói với giọng có chút tự đắc.

“Nếu như quốc sư đã hết lòng như vậy, Cửu Nguyên quyết này ta tu luyện là được, kính xin quốc sư chỉ giáo.” Viên Minh đứng lên, khom người cúi đàu hướng lão đạo, nói.

Ngọc Hồ đạo trưởng nghe thế cũng thoáng ngớ ra, nhìn chằm chằm vị hoàng đế thiếu niên này, đánh giá trên dưới hai lần, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh tiếp đó, lông mày đang nhíu chặt của lão chợt giãn ra, mặt lộ vẻ lão hoài an ủi.(4)

“Tốt tốt tốt, bệ hạ hôm nay rốt cuộc mở rộng tâm hồn, cử chỉ quả thật thuận theo Thiên đạo, bần đạo tự nhiên dốc lòng chỉ dạy.” Ngọc Hồ đạo trưởng liên tiếp nói ba chữ “tốt”, khó nén được sự vui sướng trong lòng.

Nói xong, lão lấy từ tay áo ra một quyển vân lục thư sách(5) màu tím ra, đưa cho Viên Minh.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch