Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 26: Cứ làm như thế (2)

Chương 26: Cứ làm như thế (2)


Viên Minh cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không có truy xét, sau khi khôi phục thể lực lại một chút liền cõng thi thể thanh hồ trên lưng, mau chóng leo lên đỉnh vách núi.

Bầy thanh hồ kia vẫn còn ở lại chỗ đối diện, từ xa xa thấy Viên Minh và thi thể đồng loại trên lưng hắn, lại một lần nữa tru tréo nhưng vẫn như cũ không đặt chân vào hạp cốc.

“Xem ra đám thanh hồ này không dám tiến vào hạp cốc, không biết là sợ sương mù chỗ này hay là mấy người Bích La động đã dùng thủ đoạn nào đó với hạp cốc khiến chúng không dám làm thế?” Viên Minh thầm suy đoán.

Nếu sự thật đúng như suy đoán của hắn thì hạp cốc này sẽ có tác dụng lớn, sau này có đụng phải hung thú lợi hại, chỉ cần trốn vào hạp cốc là được.

Đứng yên lặng một lúc, Viên Minh xoay người tiến vào trong rừng, bóng dáng nhanh chóng biến mất.

Nhóm thanh hồ tụ tập ở bờ bên kia hạp cốc thêm một lúc, cuối cùng cũng rút đi với vẻ không cam lòng.

Nửa canh giờ sau, Viên Minh mang theo thi thể thanh hồ quay về địa động, trong tay có thêm một cái bao bố, bên trong là mấy cọng hoa cỏ.

Hắn không nhớ nổi tên mấy loại hoa cỏ này, chỉ là mới rồi trên đường đi, khi thấy những cây cỏ này lại vô thức nhớ được mấy hoa cỏ này có tác dụng cầm máu rất tốt nên ngắt mang về.

“Coi bội ta trước kia cũng khá thông thạo y thuật.” Hắn thầm nghĩ xong thi pháp giải trừ Phi Mao thuật, để lộ vết thương trên vai.

Bị da vượn bọc lâu như vậy, máu tươi đã không thể chảy được nữa.

Viên Minh dập nát mấy cọng hoa cỏ, lấy nước này trộn với ít bùn đất, bôi lên trên vết thương.

Lập tức một cảm giác mát lạnh truyền tới, đau đớn từ vết thương cũng giảm nhiều, máu tươi hoàn toàn không còn chảy ra nữa.

“Quả nhiên hiệu quả.” Viên Minh mừng rỡ.

Săn thú trong rừng thì bị thương là chuyện thường, từ đó phần thuốc chữa thương này nhất định sẽ có tác dụng rất lớn.

Đúng lúc này, một tràng tiếng ọc ọc lại từ trong bụng truyền ra.

Thi triển Phi Mao thuật không chỉ tiêu hao pháp lực mà cả lực lượng cơ thể, sau một hồi kịch chiến với thanh hồ, thứ tồn trong bụng hắn đều đã bị tiêu hết không còn một mảnh.

Viên Minh đứng dậy cắt hai miếng thịt hồ ly, nhóm lửa nướng đồ, rất nhanh mùi thịt thơm nức lan ra khiến người ta nhịn không được phải bật ngón tay cái.

“Máu thịt hung thú ẩn chứa linh khí, quả nhiên khác với thịt dã thú bình thường.” Nước miệng tứa ra trong miệng, chỉ chờ tới khi thịt chín được bảy, tám phần liền không thể chờ thêm được nữa, bắt đầu nhồm nhoàm ăn như gió.

Sau khi hai khối thịt hồ ly vào bụng, Viên Minh cảm thấy cả người ấm áp, thỏa mãn xoa xoa bụng, tiếp đó lại ngồi xuống, tính toán lên kế hoạch sau này.

Hôm nay hắn đã được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của hung thú, thanh hồ và mưu miêu màu vang sống ở chỗ bìa rừng, hẳn cũng chỉ là loại hung thú bình thường nhất.

Nhưng chỉ một con thanh hồ yếu, trong trường hợp một chọi một không có trợ lực khác thì hắn tự thấy bản thân vẫn là thắng ít thua nhiều, huống hồ thanh hồ kia lại có một bầy.

Kỳ hạn còn bốn ngày, cần phải săn giết bốn đầu hung thú, thời gian của hắn đã rất gấp, nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra kế sách đối ứng tốt mới được.

Viên Minh trầm ngâm một lát, sau cùng vẫn chọn mục tiêu săn giết là mấy con thanh hồ kia.

Lý do đầu tiên là do thanh hồ có thực lực hơi yếu, thứ hai là số lượng thanh hồ rất nhiều, đủ để cho hắn săn.

“Đào một cái bẫy giống như lúc trước săn bắn con gấu đen?” Viên Minh không có nhiều kinh nghiệm săn thú nên thứ đầu tiên nghĩ tới vẫn là cách cũ.

Nhưng sau khi cân nhắc kỹ càng, hắn vẫn phải phủ định ý nghĩ này.

Thanh hồ khác với gấu đen, nó biết dưới hoàn cảnh nguy hiểm thì trước tiên lui lại, gọi đồng bọn tới khởi xướng quần công, nhìn qua đã biết là rất giảo hoạt. Hơn nữa thanh hồ động tác nhanh nhẹn, hắn bố trí loại cạm bẫy thô sơ thì tám phần là bắt không được, tốt hơn là miễn biến khéo thành vụng.

Viên Minh tiếp tục vắt óc suy nghĩ những cách khác, sau một lát đột nhiên ngẩng đầu như nghĩ ra điều gì đó.

“Đúng, cứ làm như thế!”

Thời gian một đêm nhanh chóng qua đi.

Viên Minh mở to mắt, để lộ vẻ hăng hái.

Khổ tu một đêm khiến pháp lực trong đan điền của hắn tăng thêm một chút. Dùng tốc độ tích lũy pháp lực của Cửu Nguyên quyết, nếu cho hắn thời gian mười ngày nửa tháng, có lẽ sẽ không phải sợ thanh hồ nữa.

Đáng tiếc, thời gian dành cho hắn không còn nhiều lắm.

Viên Minh nướng qua loa hai khối thịt hồ ly, đem nhét đầy bao tử rồi thi triển Phi Mao thuật, hóa thành hình thái vượn trắng, chạy thẳng tới bờ bên kia hạp cốc, đi thêm một thoáng đã lại tới chỗ phát hiện mưu miêu màu vàng ngày hôm qua.

Tìm tòi một hồi, hắn cuối cùng phát hiện tung tích mưu miêu màu vàng trong một bụi cây gần vách núi.

Mưu miêu cũng phát giác Viên Minh đang ở trên cây. Con mắt màu đen của nó nhìn chằm chằm Viên Minh, trong mắt tràn ngập ý uy hiếp.

Viên Minh nhìn mưu miêu, nhếch miệng cười cười rồi xoay phắt người, tung mình nhảy qua những tàng cây, bay về phía xa xa.

Mưu miêu không ngờ có vượn trắng đột nhiên xuất hiện rồi lại cứ thế chẳng làm gì đã bỏ đi, ngơ ngơ ngác ngác một hồi, có điều cặp mắt đen nhanh của nó vẫn nhìn chằm chằm theo hướng Viên Minh bỏ đi, đợi tới khi xác nhận đối phương đã thực sự rời khỏi lãnh địa của mình, nó mới xoạt một tiếng, chui vào một cái huyệt động nhỏ trên vách núi.

Mặt đất trong huyệt động được phủ một lớp cỏ khô, trên đó có mấy con mưu miêu con. Cả đám mưu miêu con thấy con mưu miêu lớn quay lại liền chi chi kêu mấy tiếng.

Trong mắt mưu miêu lớn ánh lên sự yêu thương, đưa cái lưỡi mầu hồng phấn liếm láp mấy con mưu miêu non.

Chú giải:

1. Thanh hồ: hồ ly màu xanh lá.

2. Đường hẹp đụng nhau, kẻ liều thắng: Nguyên gốc là "hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng", thành ngữ chỉ hai bên nếu ở thể giằng co khó phân mạnh yếu thì ai kiên trì, lì lợm và dũng cảm hơn sẽ thắng.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch