“Haha, chúc mừng Viên huynh đệ tu thành Phi Mao thuật, thành công vượt qua tháng đầu tiên.” Ô Lỗ không rời đi ngay mà nhìn về phía Viên Minh, vừa cười vừa nói.
“Như nhau như nhau. À Ô Lô huynh đệ, sao không thấy vị Lạt Qua kia nhỉ?” Viên Minh đổi chủ đề, hỏi một câu.
“Lạt Qua mấy ngày trước một mình ra ngoài săn thú, đáng tiếc táng thân miệng thú.” Ô Lỗ bình thản đáp.
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Viên Minh gật gật đầu, xong không nói gì thêm, quay người rời đi.
Ô Lỗ đưa mắt nhìn Viên Minh rời đi, ánh mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ gì.
Viên Minh sau đó không đi qua bên kia hạp cốc để săn thú tiếp, mà trởi lại ẩn mình trong địa động.
Săn giết hung thú không cần gấp gáp một lúc một nhát, thứ hắn cần nhất hiện tại là tăng thực thực lên.
Hắn che kín cửa động lại, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên quyết, thiên địa linh khí lập tức cuồn cuốn tụ tới.
…
Thời gian trôi đi rất nhanh, nhoáng cái đã qua hai mươi ngày.
Trên một cây đại thụ hơn trăm năm tuổi bên ngoài sào huyệt thanh hồ, một con vượn trắng cao lớn đứng lặng im, đúng là Viên Minh sau khi thi triển Phi Mao thuật.
So với hai mươi ngày trước, vượn trắng không những cao lớn hơn không ít, mà cơ bắp trên người càng săn chắc nổi khối, hung mãnh bức người.
Cũng không lâu lắm, năm, sáu con thanh hồ từ sào huyệt trong khe núi đi ra rồi nhanh chóng tách nhau ra hành động.
Trải qua mấy lần dụ địch rồi săn giết, Viên Minh hiểu rất rõ tập tính đám thanh hồ này, chúng là đang tản đi ra ngoài kiếm ăn.
Hắn xe nhẹ đường quen bám theo sau một con thanh hồ, đi tới một mảng rừng toàn cây hắc tùng.
Nơi này cách sào huyệt chỗ khe núi chừng bốn, năm dặm, dù có gây ra động tĩnh cũng sẽ không truyền tới sào huyệt khe núi.
Viên Minh tăng thêm tốc độ, chỉ mấy nhịp thở đã vọt lên trước thanh hồ, nhảy từ trên cây xuống, chặn trước mặt thanh hồ.
Thanh hồ ban đầu cả kinh, nhưng sau khi thấy chỉ là một con vượn trắng liền thả lỏng tinh thần, hung hăng đánh tới.
Con thanh hồ này lớn hơn một chút so với những con mà hắn săn giết trước đây, tốc độ cũng nhanh hơn. Chỉ thấy một cái bóng xanh mờ mờ hiện lên, thanh hồ nhoáng cái đã đến ngay trước người Viên Minh, vung bộ móng vuốt màu xanh chụp xuống.
Nhưng Viên Minh chỉ nhẹ nhàng nhoáng một cái, cả người liền biến mất tại chỗ khiến nó chộp vào hư không.
Thanh hồ cả kinh, vội vàng ổn định thân hình.
Nhưng không chờ nó hoàn toàn ổn định, Viên Minh từ trên trời giáng xuống, chân phải mang theo kình phong dọa người, hung hăng đạp lên lưng thanh hồ.
Một luồng man lực đáng sợ truyền vào cơ thể thanh hồ, kéo theo tiếng xương sống gãy ‘rặc rặc’.
Thân thể thanh hồ lập tức nằm liệt trên mặt đất, máu tươi từ miệng ồng ộc tuôn ra.
Không đợi nó kịp đứng dậy, chân còn lại của Viên Minh lại từ trên cao đạp thẳng xuống đầu thanh hồ.
Trong tiếng xương nứt thanh thúy, đầu con thanh hồ bị hắn cứng rắn giẫm nát, lòi cả óc trắng ra. Con thanh hồ này đã hoàn toàn tắt thở.
Viên Minh thu bàn chân lại, nhìn thanh hồ đã chết xong ngẩn cả người.
Hắn lựa chọn tiếp tục săn thanh hồ, một phần là vì đã hiểu tập tính của bọn chúng, cảm thấy dù không địch lại cũng không bị rơi vào nguy hiểm, quan trọng hơn là muốn kiểm tra thực lực của mình.
Hai mươi ngày trước, thanh hồ đối với hắn mà nói vẫn là hung thú cường đại khó mà địch lại, nhưng hai mươi ngày sau, thanh hồ kia lại không chịu nổi hai chiêu của hắn.
Bất tri bất giác, thực lực của hắn thế mà đã tăng vọt tới mức này.
Viên Minh đè nén vẻ xúc động nơi đáy mắt, lấy túi trữ máu ra thu huyết dịch thanh hồ lại, sau đó lại quay về chỗ cạnh sào huyệt thanh hồ, tiếp tục chờ đợi.
Một ngày trôi qua, hắn đã săn giết thành công ba con thanh hồ.
Ngay hôm sau, hắn tiếp tục đến chỗ ngoài khe núi, không tốn bao nhiêu thời gian lại săn giết thêm hai con nữa.
Tháng trước phải liều mạng mới miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại chỉ giơ tay nhấc chân đã làm xong.
“Hiện tại ta vẫn chưa tu luyện xong tầng một Cửu Nguyên quyết mà thi triển Phi Mao thuật đã có uy lực như vậy, nếu cứ án theo tình hình này, một khi tu thành tầng một khẩu quyết, thậm chí đột phá tầng hai, bản thân mình không phải có thể đi ngang(1) trong khu rừng này sao?”
Viên Minh vuốt vuốt phần da vượn bên ngoài, càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng xa, cảm giác như phát hiện ra lối tắt giúp bản thân không ngừng mạnh mẽ hơn.
Nhưng hắn đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm.
Hắn tuy mới bước trên tu tiên lộ, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, Phi Mao thuật kia quá dễ dùng, chỉ cần tu thành pháp lực là lập tức có thể thi triển, uy lực lại dễ dàng tăng lên như vậy.
Đương nhiên, Cửu Nguyên quyết phát huy tác dụng rất lớn trong đó nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút bất an.
Ngoài ra, cái này với loại tu tiên giả có thể dời non lấp bể, hô mưa gọi gió mà hắn tưởng tượng ra trong đầu có chút khác biệt, chẳng lẽ tu thành một thân pháp lực lại chỉ thông qua việc biến thành một con quái vật nửa người nửa thú để phô bày thực lực, tiên nhân kiểu này cũng quá biệt khuất(2) đi.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu, Viên Minh không khỏi càng nghĩ càng cám thấy không đúng, nhưng cụ thể muốn nói chỗ nào không đúng thì hắn lại không nói ra được.
Hắn gắng gượng ổn định tâm thần, sau khi tỉ mỉ cân nhắc thêm một lúc, cảm thấy nhất thời nửa khắc thực sự không nghĩ ra được nguyên nhân, liền dứt khoát quẳng vấn đề này ra sau đầu, cất bước quay về địa động, rất nhanh đã tới chỗ cạnh hạp cốc.
Viên Minh đang định đi xuống, bên tai chợt có tiếng rên rỉ khe khẽ truyền đến.
Hắn lộ vẻ kinh ngạc trong mắt, tự hỏi sao nơi này có thể có người?
Nương theo âm thành tìm qua, hắn thấy một bóng người áo đen nằm trong bụi cỏ, cơ thể không ngừng run rẩy, da dẻ bên ngoại lộ ra màu đỏ như máu.
Viên Minh không vội vàng tới gần, sau khi quan sát người này mấy lượt mới khẽ ‘A’ một tiếng, bẻ gãy một cái cây nhỏ cạnh đó, lật cơ thể người áo đen kia lại.
Khuôn mặt người này theo đó cũng lộ ra, không ngờ chính là Ô Lỗ.
Viên Minh quan sát phần lưng đã sớm phát hiện ra chút manh mối nên không kinh ngạc.
Khuôn mặt Ô Lỗ cũng đỏ thẫm như máu, bờ môi run rẩy, hai mắt trắng dã, sớm đã không còn thần trí.
“Đây là biểu hiện tật bệnh nào chăng?” Viên Minh thầm suy đoán.
Vào thời khắc này, lỗ mũi, lỗ tay, con mắt Ô Lỗ đều chảy máu, hô hấp cũng đột nhiên trở nên dồn dập, đồng thời khí tức đang nhanh chóng suy yếu.
Viên Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống, kiểm tra tình hình Ô Lỗ, rất nhanh đã có phát hiện: “Hình như tâm mạch xảy ra vấn đề.”
Trái tim Ô Lỗ đập kịch liệt, nhanh gấp mười lần người thường, kinh mạch gần ngực rối loạn, cơ bắp co rút, khí huyết vận hành gặp phải trở ngại cực lớn.
Viên Minh vận khởi pháp lực, dùng ngón tay điểm mấy chục cái lên ngực Ô Lỗ, cuối cùng áp bàn tay lên ngực gã, tức thì pháp lực bành trướng, đả thông kinh mạch Ô Lỗ.
Một khắc sau, Viên Minh thu tay về, trán lấm tấm mồ hôi.
Nơi này chẳng có dược liệu hay khí cụ gì, hắn chỉ có thể làm được mấy chuyện này, Ô Lỗ sống hay chết đều phải trông vào tạo hóa của gã.
Có thể mệnh Ô Lỗ còn chưa tuyệt, khí huyết trong người chậm rãi thông thuận trở lại, màu đỏ máu trên khuôn mặt rút đi không ít, người cũng tỉnh táo lại.
“Viên Minh…Là ngươi?” Ô Lỗ gian nan mở miệng.
“Tình trạng của ngươi rất nghiêm trọng, khí huyết toàn thân chảy ngược tại tim, sao có thể như vậy?” Viên Minh hỏi.
Ô Lỗ há to miệng, muốn nói lại thôi.
“Ngươi không muốn nói cũng không sao, chỉ là bệnh trạng của ngươi rất nghiệm trọng, ta chỉ có thể giúp ngươi giảm bớt một chút, cơ bản không trị tận gốc, rất nhanh sẽ tái phát, ngươi có thuốc trị bệnh chứ?” Viên Minh khoát tay, nói tiếp.
Ô Lỗ thoáng lộ vẻ do dự nhưng cũng rất nhanh trở nên kiên định, nhìn về chỗ cạnh eo.
“Chỗ này có thuốc?” Viên Minh hỏi.
“Đúng…Phiền Viên Minh huynh…lấy giúp ta…” Ô Lỗ vất vả nói.
Viên Minh không nhiều lời, lấy một cái túi từ chỗ đó ra, trong túi thấy không ít đồ linh tinh, có bốn ống trúc được bịt kín, hai khối đá màu đỏ thẫm, một cái ngọc bội màu trăng và một bình ngọc màu đen.
“Hẳn là cái bình ngọc này?” Hắn cầm lấy bình ngọc màu đen.
Ô Lỗ lộ vẻ vui mừng, lập tức gật đầu.
Viên Minh kéo nắp bình, đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ sậm. Dược hoàn này không có mùi thuốc gì nên đoán không ra là loại đao dược nào.
Hắn cũng lười quan tâm, cầm dược hoàn nhét vào miệng Ô Lỗ.
Ô Lỗ gian nan nuốt dược hoàn vào, thoáng cái sắc mặt gã trở nên đỏ như máu, thậm chí còn đỏ hơn lúc mới đây, gân xanh nổi trên trán trông như vật sống đang nhúc nhích, đồng thời cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nặng nề, nhìn qua vô cùng thống khổ.
Viên Minh nhíu mày, trông bộ dạng này của Ô Lỗ, không giống như là có bệnh.
Sau thời gian chừng một bữa cơm, tình trạng của Ô Lỗ mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, màu máu trên mặt dần biến mất, gân xanh nổi lên cũng từ từ khôi phục nguyên trạng.
Cả người gã trông mệt mỏi tới cực điểm nhưng vẫn mạnh mẽ gắng gượng khoanh chân ngồi, vận công điều chỉnh hơi thở.