Cả đội ngũ một đường đi xuyên qua sơn cốc, càng tiến về trước thì khí độc càng loãng, đồng thời địa thế càng thu hẹp tạo thành một cửa ải như miệng hồ lô.
Viên Minh từ xa xa đã thấy một cái cổng chào như nắp cống bằng đồng xanh cao năm, sáu trượng được dựng thẳng đứng trên cửa ải, bên cạnh cổng có bảy, tám tên thủ vệ mặc áo giáp cầm binh khí.
Trên cánh cổng bằng đồng kia có khắc chi chít những hoa văn thanh xà cuộn mình, nhìn vào cảm giác tràn đầy khí tức dị vực.
Hai bên cổng chào, bên cạnh mỗi thủ vệ đều có một con sói xanh cao hai trượng canh giữ, bọn chúng đều cong sống lưng, thân mặc lân giáp đặc chế che kín đi phần cổ, ngực bụng, nhìn hung mãnh dị thường.
Mắt thấy đoàn người sắp tới, sói xanh lập tức nhẹ răng, họng phát ra từng tràng tiếng gào rú khàn khàn đồng thời hạ thấp thân mình thủ thế, cơ bắp toàn thân căng lên, bộ dáng như chuẩn bị xông lên tấn công bất cứ lúc nào.
Thủ vệ hai bên phải trấn an một chốc, sói xanh mới thu lại bộ dáng muốn nhắm người mà cắn kia.
Đại hán cởi trần cầm đầu dẫn theo mọi người đi tới trước mặt đám thủ vệ xong bắt đầu chuyện trò một hồi. Kế đó, một tràng tiếng bánh răng cơ quan trầm trọng vang lên, theo đó cánh cổng nặng nề kia từ từ được kéo lên để lộ một ra một lối đi.
Lúc này, phía không trung trên cao, đột nhiên có một tiếng kêu lớn truyền tới, đồng thời một cái bóng lớn bay vút qua đầu mọi người.
Viên Minh ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một con chim ưng khổng lồ màu đen đang giang cánh bay liệng bên trên. Nó bay qua lại một vòng rồi đáp thẳng xuống dưới.
Vù vù!
Một luồng gió mạnh bốc một mảng lớn đất đá bụi mù thổi về phía mọi người, đồng thời con chim ưng trưởng thành cánh dài chừng năm thước, móng vuốt sắc lẻm, lướt ngay sát trên đầu mọi người rồi lại bay vút lên không trung khiến cả đám kinh hãi hét lên một tiếng.
Viên Minh nhìn lối đi phía trước, thầm thở dài. Nơi này được phòng thủ nghiêm mật vượt xa sự tưởng tượng của hắn, một khi bước vào trong đó mà muốn trốn ra, e là còn khó hơn lên trời.
“Miễn là còn sống, nhất định sẽ có cơ hội.”
Viên Minh nheo mắt lại, tiếp tục cùng đội ngũ đi về trước. Sau khi đi dọc theo thông đạo được gần một dặm, không gian phía trước chợt sáng bừng lên, đồng thời hình ảnh một quảng trường lát đá xanh diện tích lớn dị thường đập vào mắt.
Phía sau quảng trường có một tòa đại điện khí phái hình tròn đứng sừng sững. Đại điện này dùng vật liệu chính là gạch đá xanh xây chồng lên, đỉnh điện có một mái vòm hình tròn, trông như một lô cốt khổng lồ.
Hai bên trái phải đại điện cũng có một số tòa kiến trúc có hình dạng tương tự đại điện. Ở nơi xa phía sau đại điện có một ngọn núi cao vút, trên đó có thể thấp thoáng thấy một số kiến trúc bằng đá nữa.
Từng hồi những tiếng thú rống từ phía sau đại điện truyền tới, âm thanh cao thấp không đồng đều tựa như là tiếng của mấy loại thú khác nhau, mà không trung trên đỉnh đầu đội ngũ lại có thêm nhiều chim ưng bay liệng đồng thời không ngừng gáy hót.
Trên quảng trường chỉ có thưa thớt mấy người qua lại, khi ánh mắt nhìn qua hướng đội ngũ, thấy đám đại hán Nam Cương áp giải bọn hắn thì nhao nhao đưa tay lên ngực, xoay người hành lễ.
Bọn Viên Minh cũng không dừng lại ở đây lâu mà nhanh chóng bị đưa qua phía bên trái quảng trường, đến lúc tới trước một tòa đại điện mới dừng lại.
Viên Minh ngẩng đầu nhìn lên, phát trên cửa đá có khắc một loại văn tự ngoằn ngoèo như giun, hơn nữa đường khắc xiêu trái vẹo phải chẳng khác gì gà bới.
Có điều chỉ đánh giá một thoáng, hắn liền nhận ra đây chính là Xà văn rất thông dụng ở Nam Cương, mà ba chữ được khắc trên cửa kia, ý nghĩa chính là ‘Chúc Linh Điện’.
Lúc này, một lão giả vận áo bào màu tro từ trong đại điện bước ra. Lão có làn da hơi xỉn màu, dáng người rõ ràng khá cao lớn nhưng thân mình lại co rúm lại như bị gù.
“Đợt này có không ít người ha.” Lão giả mở lời bằng giọng khàn khàn.
“Tát Nhân trưởng lão, lần này vận khí không tệ, tổng cộng có một trăm ba mươi bảy tên, đều là có thể thắp sáng Hồn thạch, rất có thể sẽ có mấy tên có Linh căn.” Đại hán ở trần hơi khom ngươi, mặt tươi cười, đáp.
“Mong là vậy. Chờ bên này ta kiểm tra Linh căn xong, các ngươi lập tức có thể qua phủ khố bên kia lĩnh thưởng.” Lão giả vuốt cằm, nói.
“Đa tạ trưởng lão.”
Tát Nhân trưởng lão đưa mắt đảo qua từng người trong đám dã nhân Nam Cương, khi ánh mắt quét tới người Viên Minh thì khẽ nhíu nhíu mày, tựa như có phần chán ghét.
“Sao lại có một tên người Trung Nguyên nữa?”
“Hì hì, nhặt được ở trên đường, vốn tính tiện thể rút hồn, không ngờ thần hồn của hắn không kém, qua được khảo thí Hồn thạch, chúng ta lại không dám tùy tiện quyết định nên mang về đây.” Đại hán ở trần vội vàng giải thích.
Viên Minh nghe được mấy lời này thì lòng trầm xuống, từ đoạn đối thoại của hai kẻ này thì dường như thân phận ‘người Trung Nguyên’ ở đây không được hoan nghênh lắm.
“Trước cứ dẫn vào đi, xem tình hình rồi lại nói.” Tát Nhân trưởng lão lạnh nhạt ra lệnh.
Đám đại hán ở trần nhanh chóng áp giải bọn người Viên Minh bước vào trong địa điện.
Không gian bên trong điện đá rất lớn, trên vách tường bốn phía có treo đèn treo bằng đồng hình đầu thú, trong đèn có thắp lửa màu vàng chiếu sáng cả tòa đại điện.
Viên Minh liếc mắt thấy ở trung tâm đại điện có một bàn đá hình tròn, hình dáng tương tự như cái thớt đá, chỉ là mặt bàn được điêu khắc nhiều đường nét hoa văn nên trông hơi gồ ghề.
Ở tám phương vị khác nhau trên bàn có viết tám Nam Cương Xà văn phù tự, lần lượt là: Mộc, Hỏa, Thổ, Kim, Thủy, Thiên, Dị, Không.
Hắn tất nhiên không rõ đó là cái gì, chỉ là theo suy luận thì nó hẳn có liên quan tới Linh căn mới được mấy kẻ kia đề cập.
“Ngươi, bước ra.”
Tát Nhân trưởng lão chọn một dã nhân khôi rồi, đoạn chỉ tay vào bàn đá, ra lệnh.
Tên dã nhân kia lộ vẻ sợ hãi, người run bần bật không dám bước lên.
Tát Nhân trưởng lão cũng không khách khí, vung tay đánh một trảo lên lưng dã nhân khiến y không cách nào nhúc nhích, mặc cho người ta ném như ném một con gà lên trên bàn đá.
Những dã nhân khác thấy thế đều lộ vẻ hoảng hốt, hãi hùng không thôi.
Viên Minh lúc này mở to hai mắt, yên lặng tập trung quan sát hết thảy.
Chỉ thấy dã nhân khôi ngô kia bị Tát Nhân trưởng lão đè đầu xuống xong cường chế ép y ngồi im. Xong xuôi, lão liền nhảy ra khỏi bàn đá, tiếp đó đưa tay ra trước người khua múa một hồi, thình lình trên tay lão có một đoàn ánh sáng màu xanh xuất hiện.
Lão vung tay lên, tức thì đoàn ánh sáng xanh kia bay vụt tới người dã nhân đang ngồi trên bàn đá.
Dã nhân bị ánh sáng xanh bao phủ thì sợ tới hồn vía lên mây, ra sức gào ầm lên.
Thế nhưng sau đó cũng không có cảnh tượng tanh máu nào xuất hiện, chỉ thấy ánh sáng xanh trên thân dã nhân lóe cái rồi tắt, tiếp đó một chữ ‘Không’ trên bàn đá lóe sáng rồi cũng lập tức tắt đi.
“Không có linh căn, qua bên kia đứng.” Tát Nhân trưởng lão mặt không biểu cảm, chỉ một chỗ trống bên trái, ra lệnh.
Dã nhân khôi ngô vẫn đầy đầu mơ hồ nhưng cũng không dám trái lệnh lão, thẫn thờ bước tới.
Tiếp đó, theo ngón tay Tát Nhân trưởng lão chỉ, một dã nhân nữa lại bước lên bàn đá, rồi lại một chữ ‘Không’ lóe lên rồi tắt.
“Không có linh căn.”
“Không có.”
“Không.”
Liên tiếp mười bảy, mười tám người đều là không có linh căn, chút hứng thú của Tát Nhân trưởng lão rốt cuộc hao hết, ngay cả câu nói cũng cắt ngắn, cuối cùng chỉ phất phất tay.
Đại hán ở trần thoáng nhìn lão giả ở bên trái đang xử lý đám dã nhân, đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.