Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 41: Kéo bè kéo cánh (1)

Chương 41: Kéo bè kéo cánh (1)





“Khắp nơi trong Thập Vạn Đại Sơn đều có Phi Mao thuật thu thập tinh huyết yêu thú, cụ thể có bao nhiêu thì ta không rõ lắm. Ta cũng chỉ biết vài người ở mấy chỗ gần đây, xa hơn thì chưa từng gặp ai.” Cáp Cống nhìn ra được Viên Minh vừa rồi ra tay hỗ trợ chính là muốn nghe ngóng ít chuyện từ y, cũng không để tâm cái này lắm.

Viên Minh chậm rãi gật đầu, rồi tiếp tục hỏi mấy vấn đề liên quan Phi Mao thuật, cái nào cũng nhận được giải đáp xem như không tệ.

“Cáp Cống huynh, ta còn một thắc mắc, ta tu thành Phi Mao thuật đã mấy tháng, vài ngày trước khi thi triển thì đột nhiên trong lòng nổi lên một loại xúc động hung tàn khát máu, nó suýt khống chế ý chí của ta, ngươi có biết đây là có chuyện gì không?” Viên Minh hỏi về vấn đề mà bản thân quan tâm nhất.

“Rất bình thường, đó là sự phản phệ do thi triển Phi Mao thuật.” Cáp Cống bình tĩnh đáp.

“Phản phệ?” Viên Minh nghiêm mặt, truy hỏi.

“Phi Mao thuật là bí thuật độc môn của Bích La động, có thể dung hợp da thú đặc chế và người mới đạp lên con đường tu tiên thành nhất thể, khiến cho người đó có lực lượng đủ lớn mạnh để chống lại yêu thú, quả thực là một một thuật pháp lợi hại, có điều phần lực lượng này dù sao cũng không phải do bản thân chúng ta tu luyện ra, nên có tác dụng phụ rất mạnh.” Cáp Cống thở dài một hơi rồi giảng giải.

“Tác dụng phụ, chính là phản phệ(1) mà ngươi vừa nhắc.” Viên Minh vội vàng hỏi tiếp.

“Da thú trong tay ta và ngươi đều là da của những thú dữ mà Bích La động thu thập trong Thập Vạn Đại Sơn rồi dùng bí pháp để luyện chế ra. Bên trong những da thú này ẩn chứa sát khí, yêu lực nguyên thủy của yêu hung thú, nó từ từ xâm thực thân thể của chúng ta, khi đạt tới một mức nhất định, sẽ xảy ra chuyện phản phệ, cuối cùng cơ thể và da thú hoàn toàn dung hợp, biến thành một quái vật chỉ biết giết chóc.” Cáp Cống nói với ngữ điệu có phần đắng chát.

“Vậy có biện pháp gì để tránh Phi Mao thuật phản phệ không?” Viên Minh hỏi tiếp.

“Không có, chỉ cần sử dụng Phi Mao thuật, lực lượng hung sát bên trong da thú sẽ không ngừng xâm thực thân thể của chúng ta. Dùng Phi Mao thuật càng nhiều thì nguy hiểm do phản phệ càng lớn, cuối cùng sẽ hoàn toàn biến thành quái vật khát máu, đây chính là một con đường không lối về, không ai có thể thoát khỏi.” Cáp Cống lại giải thích, trong mắt không khỏi lộ ra nét thống khổ.

“Vậy đám Phi Mao thuật chúng ta, bình thường có thể trụ được khoảng bao lâu?” Viên Minh cau mặt nhíu mày, hỏi.

“Nếu mỗi tháng chỉ săn giết năm con hung thú, lại tận sức làm không cần Phi Mao thuật thì trụ được bốn, năm năm, thậm chí dài hơn cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu sử dụng Phi Mao thuật nhiều lần, chỉ trong một hai năm đã hoàn toàn phát điên cũng đã có không ít người.” Cáp Cống đáp.

“Bích La động cứ để mặc như vậy?” Tâm trạng Viên Minh không khỏi trầm xuống, hắn im lặng một lúc mới mở miệng hỏi.

“Bích La động vì sao phải quan tâm sống chết của những Phi Mao thuật như chúng ta? Phải rồi, nếu ở thời điểm trước khi hoàn toàn phát điên, thu thập đủ một ngàn phần tinh huyết thì có thể được chọn là đệ tử ký danh, khi ấy sẽ lập tức thoát khỏi việc phải dùng Phi Mao thuật.” Nói xong những lời này, khóe miệng Cáp Cống không khỏi nở nụ cười tự giễu.

“Ngươi cũng đã tiếp nhận nhiệm vụ đó?” Viên Minh hơi ngạc nhiên, hỏi.

“Haha, phàm là người có biểu hiện tính là bắt mắt trong mấy tháng đầu, mấy trưởng lão quản lý chúng ta sẽ âm thầm ném ra nhiệm vụ này, để cho chúng ta trong thời gian ngắn có thể ra sức thu thập tinh huyết.” Cáp Cống cười ha ha, liếc mắt nhìn Viên Minh.

“Theo lời ngươi mới nói, sợ là chưa tới khi thu thập đủ tinh huyết thì người đã phát điên mất rồi.” Viên Minh cười khổ(2), tiếp lời.

“Cũng chưa chắc, cũng có kẻ có thiên phú dị bẩm, nếu không mất đi lý trí, chứng tỏ được tâm tính kiên định mạnh mẽ, như vậy Bích La động chắc chắn sẽ không cự tuyệt.” Cáp Cống không đáp đúng sai, chỉ bổ sung thêm một ý khác.

Viên Minh im lặng gật đầu, đang định hỏi thêm chuyện khác thì bỗng nhướng mày, đưa mắt nhìn khoảng rừng rậm sau lưng, đồng thời nhanh chóng thi triển Phi Mao thuật, hóa thành hình thái vượn trắng.

Cáp Cống cũng xoay phắt người lại, hóa thân sang dạng sói xanh.

Năm thân ảnh từ trong rừng bay vút ra, không ngờ đều là Phi Mao thuật. Đám này xếp thành hình vòng cung, vây quanh hai người Viên Minh.

Viên Minh cau mày, không ngờ trước muốn tìm một Phi Mao thuật thôi đã không dễ dàng, hôm nay vừa đi vào sâu trong rừng chưa được bao lâu đã gặp được hẳn sáu tên.

Chỉ có điều, năm tên tới sau này rõ ràng là lai giả bất thiện(3).

“Là các ngươi!” Cáp Cống thản nhiên mở miệng, hiển nhiên là nhận ra những người này.

“Cáp Cống huynh, chúng ta lại gặp nhau. Vừa rồi ở bên kia thấy thi thể một con Huyết Tuyến ngạc, là nễ(4) săn giết sao? Xem ra thực lực lại có tiến bộ, bội phục, bội phục nha.” Một thú nô xích hổ(5) bước lên một bước, liếc mắt nhìn Viên Minh một cái rồi cười nói với Cáp Cống.

Người này thân hình cực lớn, so với dạng sói xanh của Cáp Cống còn lớn hơn một phần, cả người đầy cơ bắp, căng tràn lực lượng, hiển nhiên là thủ lĩnh đám người kia.

“Tán Bái, người sau khi gia nhập Thanh Lang bang lại càng gian trá, nói đi, các ngươi muốn làm gì?” Cáp Cống hừ một tiếng, chất vấn.

“Cáp Cống, lần trước người cướp con mồi của ta, lần này này ta bắt người trả giá gấp mười!” Một tên thú nô sói xám khác nhìn chằm chằm vào Cáp Cống, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ngột Lực, con báo hoa kia là chúng ta cùng phát hiện, ngươi không có bản lĩnh đánh chết nó, chẳng lẽ không cho phép người khác ra tay?” Cáp Cống nhìn thú nô sói xám, xong cười ha ha châm chọc.

“Ăn nói linh tinh, rõ ràng là ngươi cướp con mồi của ta.” Thú nô sói xám Ngột Lực cả giận phản bác.

Tán Bái liếc mắt nhìn Ngột Lực với vẻ nghiêm nghị pha chút lạnh lùng, tựa như quở trách gã đã tự tiện mở miệng.

Ngột Lực thầm rùng mình, lùi về sau hai bước xong ngậm miệng không dám nói gì thêm.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch