Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 58: Phấn đấu (2)

Chương 58: Phấn đấu (2)


Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, cánh tay thứ ba lập tức nắm quyền đấm một cú về trước, lực lượng cường đại từ cú đấm kéo cả người hắn lao tới, cái này so ra còn mạnh hơn hai cánh tay nguyên bản của hắn mấy phần.

“Không biết có thể thu cánh tay này lại hay không, chắc không đến mức sau này cứ treo tay trước ngực mà đi, bộ dạng đó kỳ quái quá.” Viên Minh thầm suy nghĩ.

Ai ngờ suy nghĩ này mới xẹt qua đầu hắn, cánh tay vượn màu vàng kim thế mà lại thực sự rút trở về.

Hắn vội vàng sờ sờ ngực mình, thấy mọi thứ ở đó đều bình thường, chẳng có gì thay đổi.

Thoáng suy nghĩ một chút xong, Viên Minh liền cầm túi trữ máu đi thu thập huyết thực, tiếp đó đào cái sừng trên đầu khuê mãng rồi vội vàng rời đi.



Thời gian mấy tháng thấm thoắt trôi qua, Thập Vạn Đại Sơn lúc này đang vào mùa Đông, tuyết rơi dày đặc, phủ trắng ngàn dặm núi rừng.

Viên Minh trong mấy tháng này vẫn không ngừng khổ tu, đồng thời cũng luôn duy trì việc săn giết hung thú lấy huyết thực, hơn nữa càng ngày càng thuần thục, mỗi tháng đều nộp lên vượt mức, thậm chí có đôi tháng còn nộp lên gấp mười lần quy định.

Đương nhiên, trong quá trình săn giết nếu có thể không dùng Phi Mao thuật thì Viên Minh sẽ tận lực không dùng.

Viên Minh từ khi chính thức trở thành Phi Mao thuậtn tới nay còn chưa tới một năm rưỡi, thế nhưng số lượng huyết thực mà hắn nộp vượt định mức đã lên tới năm trăm linh bảy phần.

Mục tiêu trong ba năm hoành thành việc nộp vượt định mức một ngàn phần tinh huyết, trước khi hoàn toàn phát điên trở thành đệ tử ký danh Bích La Động, cũng không phải là xa không thể chạm.

Sáng sớm một ngày này.

Viên Minh vác một cái chân hươu tráng kiện, chậm rãi bước từng bước trên nền đất phủ đầy tuyết trắng.

Da dẻ cả người hắn đen bóng, mặt mũi thô ráp, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì quả thực so với người Nam Cương, thậm chí so với dã nhân cũng chẳng khác gì nhau.

Sau khi tuyết đông phủ kín núi rừng, rất nhiều hung thú họ gấu với phân bộ rắn đều đi ngủ đông, số lượng hung thú còn hoạt động cũng giảm đi rất nhiều, việc săn bắn trở nên khó khăn hơn trước không ít.

Viên Minh ra ngoài từ sáng hôm trước, tới giờ mới trở về, nhưng nếu không may mắn gặp được một con hươu sừng đen, e là cũng phải tay không quay về.

Dọc đường, khi đi qua một mảng rừng tùng, hắn chợt nghe một tràng âm thanh ồn ào ở phía trước, tựa như có người đánh nhau.

Viên Minh theo bản năng định đi vòng qua. Hiện tại, ngoài việc săn giết hung thú, tích góp điểm số, hắn đối với chuyện gì cũng không quá để tâm, bởi vì khi tu vi tăng lên, Phi Mao thuật phản phệ cũng trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.

Đặc biệt là từ sau khi hắn mọc ra cánh tay vượn thứ ba kia, mỗi khi sử dụng Phi Mao thuật biến thân, khí tức hung hăng, ác độc phát ra trong ngực hắn sẽ càng trở nên mãnh liệt, cảm xúc hung tàn khát máu kia còn không ngừng đánh thẳng vào lý trí hắn.

Viên Minh cũng không biết lư hương ẩn trong cánh tay hắn, còn có thể ngăn chặn loại phản phệ này được bao lâu nữa.

Ngay khi hắn toan đi vòng qua, đột nhiên nghe được âm thanh có phần quen thuộc: “Đám tạp chủng Liệp Cẩu đường các ngươi, nếu không phải ta bị trọng thương, chỉ bằng hai người các ngươi, cũng dám ra tay với ta?”

“Cáp Cống?” Viên Minh thầm nghĩ.

Đáp lại âm thanh kia, là tiếng cười nhạo, mỉa mai và một hồi tiếng đánh đấm.

Viên Minh thở dài, buông chân hươu trên vai xuống, sải bước chạy nhanh tới.

Không đợi hắn chạy tới gần, một bóng người đã từ trong một lùm tùng lớn bay ra.

Viên Minh nhanh tay lẹ mắt, đưa tay đỡ lưng người này, đồng thời dùng chân trái làm trụ, xoay người một vòng, hóa giải lực va chạm, vững vàng đứng tại chỗ.

Ngay tiếp đó lại có hai người từ rừng từng đằng sau vọt ra, ai cũng nắm trong tay đao nhọn.

Khi nhìn thấy Viên Minh, hai gia hỏa này lộ rõ vẻ sửng sốt, ngay tiếp đó, một tên mặt mũi xấu xí trong đó liền mở miệng quát hỏi: “Ngươi là ai? Muốn lo chuyện bao đồng sao?”

Tên còn lại giơ đao nhọn lên, chỉ vào chóp mũi Viên Minh.

“Viên huynh?” Cáp Cống mặt mày trắng bệch, trán đầy mồ hôi, cũng kinh ngạc kêu lên.

Quần áo cả người Cáp Cống nhuốm máu, phần eo rõ ràng có một vết rách dọa người, khắp nơi trên cánh tay có không ít những vết thương như đao cắt, đếm sơ cũng có hơn mười vết.

“Ngươi làm gì lại để mình thảm như vậy?” Viên Minh nhíu mày hỏi.

“Ta…” Cáp Cống còn chưa kịp nói hết câu, đã mềm nhũn người, ngã vật lên người Viên Minh.

Nhìn Cáp Cống ngất đi, Viên Minh có chút bất đắc dĩ.

“Hai người các ngươi, còn không mau cút đi?” Hắn ngẩng đầu nhìn hai gã vì truy sát mà tới, lớn tiếng quát.

“Ngươi muốn chết?” Gia hỏa xấu xí gào lên, đoạn lập tức xông tới tấn công Viên Minh.

Ánh mắt Viên Minh lóe lên, một tay dựng thẳng, miệng khẽ ngâm: “Lên.”

Lời vừa dứt, một vầng hào quang màu vàng từ mặt đất bừng lên, tức thì gia hỏa xấu xí la hét thảm thiết, thì ra bàn chân gã đã bị một cây măng đá mọc từ dưới đất lên, đâm thủng.

Tên còn lại thấy thế, vội vàng nhìn xuống dưới chân mình rồi tức tốc lùi lại.

Viên Minh cũng lười so đo với bọn chúng, đưa một tay đỡ Cáp Cống khiêng lên bả vai, mang y theo quay người rời đi.

Đưa một người sống quay về, Viên Minh tự nhiên không thể quay lại động quật đại bản doanh của mình, chỉ có thể đổi hướng đi tới một địa điểm tạm thời mà hắn thường hay nghỉ chân.

Nơi đó là một gian nhà cũ nát trên cây, tựa như nơi ở của một tên Phi Mao thuậtn nào đó trước kia, bỏ hoang đã lâu, Viên Minh sau khi thu dọn qua loa một chút, liền có thể miễn cưỡng sử dụng.

Hắn đưa Cáp Cống vào gian nhà trên cây, dùng thuốc bột mà mình đổi được xử lý vết thương trên người y một chút, sau đi liền đi ra ngoài nhóm lửa, nướng cái chân con hươi sừng đen kia.

_________________________________________

Chú giải:

1. Lâm thời ôm chân Phật: Thành ngữ bắt nguồn từ cuốn Đọc Kinh của Mạnh Giao thời nhà Đường. Câu này ban đầu có ý nghĩa là tuổi già mới bắt đầu tín Phật để cầu phù hộ, khát nước mới đi đào giếng, hoặc chỉ chung những hành động vội vàng, thiếu sự chuẩn bị.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch