Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 88: Gia hỏa ngu xuẩn (2)

Chương 88: Gia hỏa ngu xuẩn (2)


Viên Minh ngưng thần nhìn kỹ, phát hiện viên châu kia vẫn chưa chìm vào trong bụng Nhân Tiêu Vương, mà là treo ở giữa cổ họng nó, không lên không xuống, trông như hầu kết của nó vậy.

Theo viên châu màu đen chui vào cổ họng, một tầng sương mù màu đen lập tức ngưng tụ trên mặt nó, tiếp đó nhanh chóng chảy vào cặp mắt rồi bị hấp thu sạch sẽ.

Màu đỏ máu trong hai mắt Nhân Tiêu Vương nhạt bớt đi, con ngươi đen nhánh lóe sáng, khí thế cả người đột nhiên tăng vọt, giống như một bộ xác sống chuyển hóa thành yêu tà.

Chỉ thấy một tay nó duỗi ngón hóa thành trảo, chụp xuống khoảng không ngay trên ao máu dưới người.

Bên trong ao máu dập dờn bỗng ùng ục bốc lên một mảng bọt khí, huyết dịch dâng lên như sôi trào, tiếp đó một một thanh trường đao tạo hình thô kệch, trông giống y như đẽo đá mà thành, được huyết dịch nâng lên, đưa tới tay Nhân Tiêu Vương.

Nhân Tiêu Vương một tay nắm chặt trường đao, thân hình lướt ra khỏi ao máu, hướng thông đạo ở một bên động quật, lập tức xông thẳng ra ngoài, nhoáng cái đã không thấy đâu nữa.

Nó vừa rời đi, mặt ao máu dần dần khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, đồng thời bên trong lại bắt đầu có khoảng mười cái bóng mờ bay ra, hơn nữa tất cả chúng đều di chuyển về phía hố xác mà Viên Minh đang dừng chân.

Còn không đợi hắn kịp nhìn rõ ràng, ánh sáng trong ao máu liền tắt phụt, không gian xung quanh lần nữa rơi vào tăm tối.

Viên Minh vừa mới thả lỏng tinh thần được một chút, lại đột nhiên căng thẳng, thở gấp, giãy dụa toan đứng dậy.

Nhưng khi hắn muốn chống người lên, mới phát hiện cánh tay mình chẳng biết từ khi nào đã trở nên tê dại cứng ngắc, thậm chí bản thân còn không cảm giác được cánh tay tồn tại.

Ngay tiếp đó, hắn mới kinh hãi phát giác, không chỉ có hai tay, đến ngay cả hai chân hắn cũng đều hoàn toàn mất tri giác, còn nửa thân trên dù còn tri giác nhưng cũng không cách nào động đậy được.

“Hỏng rồi, độc tính phát tác.” Nội tâm Viên Minh chìm xuống.

Lúc giao thủ với đám Khôn Đồ khi trước, hắn đã sơ ý bị dính độc, bây giờ xem ra độc sắp triệt để phát tác.

Viên Minh trong lòng vô cùng lo lắng, làm sao mà ngay cả động đậy cũng khó khăn, muốn tự cứu cũng làm không được.

Hắn giờ phút này dù không nhìn thấy mấy cái bóng tựa như vong hồn kia, nhưng lại có thể cảm nhận được nhiệt độ không khí xung quanh lần nữa hạ xuống, lông tơ không khỏi dựng ngược lên, thứ đó tới rồi…

Còn không đợi Viên Minh kịp làm ra phản ứng gì, hắn đã chợt cảm thấy sau gáy phát lạnh, tựa như có thứ gì đó kéo tới.

Ngay sau đó, cảm giác lạnh lẽo kia lan ra khắp người, khiến toàn thân hắn không khỏi cứng đờ.

“Là âm linh hay là quỷ hồn?” Viên Minh thầm kinh nghi.

Lúc này, cảm giác lạnh lẽo nơi cổ tăng lên, những vong hồn kia tựa như đang chui vào trong cơ thể hắn.

Ngay khi Viên Minh cảm giác như rơi vào hầm băng, cả người càng lúc càng lạnh, cánh tay pahir đột nhiên truyền ra một luồng hơi ấm, trong nháy mắt đã tràn đến sau lưng.

Luồng hơi ấm này chỉ thoáng đảo qua thôi mà đã xua tan cảm giác lạnh lẽo do vong hồn phụ thể kia gây ra.

Viên Minh không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được nhiệt độ xung quanh tăng lên một chút, khôi phục lại trạng thái ban đầu, có điều là hắn vẫn không cách nào động đậy.

Cứ cho là vong hồn không tới quấy rầy hắn nữa, nhưng nếu không cách nào thoát khốn, cứ bị vây ở chỗ này cũng không phải cách, dù hắn không bị độc phát mà chết, đợi tới khi Nhân Tiêu Vương quay lại, hắn khả năng cao vẫn phải chết.

Viên Minh trong lòng suy nghĩ cẩn thận một lượt, liền ý thức được căn bản không có biện pháp nào.

Phi Mao thuật trong trường hợp này không dùng được, mà cưỡng ép vận chuyển Cửu Nguyên quyết, không nhưng không thể kháng độc tố, trái lại còn có thể vì vận công mà khiến độc tố tăng tốc xông lên não, đến lúc ấy còn chết nhanh hơn.

Về phần lư hương trên cánh tay, trước đó tuy có thể giúp hắn ngăn việc thần hồn bị tổn thương, nhưng nó chưa từng thể hiện năng lực giải độc, chẳng biết có tác dụng hay không?

Nhưng bây giờ đã chẳng có cách nào khác, Viên Minh chỉ đành ôm suy nghĩ lấy ngựa chết làm ngựa sống(1), bắt đầu thử nghiệm câu thông lư hương.

Theo việc điều chuyển một tia pháp lực chảy tới chỗ lư hương trên cánh tay, nơi đó bắt đầu tỏa ra một quầng sáng nhỏ, rồi ấn ký lư hương nổi lên, mắt thấy nó bắt đầu chuyển từ hư thành thật, một chân lư hiển hiện ra.

Đúng lúc đó, một hồi cảm giác tê dại mãnh liệt gấp bội đột nhiên đánh tới, cắt ngang quá trình vận chuyển pháp lực của Viên Minh, theo đó lư hương trên cánh tay cũng lần nữa biến mất, không thấy gì nữa.

Hy vọng cuối cùng cũng không còn.

Viên Minh trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng trong đầu lại đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

“Mới rồi nhờ các hạ lên tiếng nhắc nhở, tại hạ vô cùng cảm kích, không biết có thể giúp ta thêm lần nữa không?” Viên Minh cũng không biết chắc là có ai nghe thấy thật không, nhưng vẫn mở miệng hô.

Lời nói xong, bốn phía lặng yên, không có, dù chỉ là nửa bóng người đáp lại.

“Nếu ngươi đã nhắc nhớ ta, ngươi chắc chắc không muốn để ta cứ thế này chết đi, hơn nữa…Xin giúp ta thoát khốn.” Viên Minh tiếp tục hô.

Bốn bề xung quanh vẫn lặng yên, chẳng có chút hồi đáp nào.

“Ộc ố phát ác, không ộng ậy ược, làm sao áp ế ộc ố?(2)” Độc tố từng bước lan ra khiến cổ họng Viên Minh cũng bắt đầu tê liệt, âm thanh phát ra cũng bắt đầu méo đi, nhả chữ không còn rõ ràng.

Ngay vào lúc Viên Minh gần như mất hết hy vọng, âm thanh kia rốt cuộc lại truyền đến, vẫn giống lúc trước, tựa như trực tiếp vang lên trong đầu hắn:

“Gia hỏa…ngu xuẩn!”

***

Chú giải:

1. Lấy ngựa chết làm ngựa sống: Thành ngữ chỉ việc biết là vô vọng nhưng cố gắng níu một tia hy vọng, ra sức cứu chữa, khắc phục.

2. Câu này mình phịa bởi Viên Minh nói không rõ, rất khó để nghe ra hắn nói gì, chỉ có thể đoán là: Độc vừa phát tác khiến cả người tê liệt, làm sao để áp chế độc tính.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch