“Khôn Đồ sư huynh, hắn cũng không phải Nhân Tiêu mà ngươi cứ luôn miệng kêu đánh đòi giết, không thấy quá đáng sao?” Trần Uyển nhíu mày, nhịn không được mở miệng chất vấn.
“Chỉ là một tên Phi Mao thú nô mà thôi, có trách thì trách hắn không biết quản cái mồm, tự mình muốn chết.” Khôn Đồ trừng mắt nhìn Viên Minh, nói.
“Được rồi, đừng mất thời gian tranh cãi chuyện này nữa, để hắn dẫn đường, chúng ta mau chóng tìm ra Nhân Tiêu Vương, chỉ cần giết được nó, lần lịch luyện này của chúng ta sẽ được xem như hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, nói không chừng còn có hi vọng tấn thăng nội môn.” Thanh niên cao to kia cười nói.
“Thông đạo này không có lối rẽ, các người cứ đi thẳng vào trong là được, không lo nhầm đường đâu.” Viên Minh lập tức nói.
Thanh niên cao to thu nụ cười lại, nhếch miệng nói: “Không dẫn đường, ngươi sẽ chẳng còn tác dụng gì, giết đi cũng không vấn đề gì.”
Viên Minh nghe thế đành phải đáp ứng.
Hắn nhận cây đuốc từ tay một người, đi trước dẫn đám người quay trở lại thông đạo.
Đi một lúc lâu, khi tới gần động quật kia, cả đám đều dần dần ngửi được mùi máu tanh lẫn mùi hôi thối tràn ngập trong không khí, mỗi người đều tự giác nhỏ tiếng lại, bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Cả đội ngũ này, trừ Viên Minh, còn có mười bảy mười tám người, xem ra đều là kẻ nổi bật trong đám đệ tử ký danh, có thể xem là người đông thế mạnh, dù ít nhiều có chút kiêu ngạo nhưng chẳng ai là kẻ ngốc cả.
Lúc đi vào cửa động quật, bọn chúng đều tự giác ngừng lại, sai Viên Minh đi vào trước.
Viên Minh bất đắc dĩ, chỉ có thể bước vào trước.
May mắn là trong động trống không, Nhân Tiêu Vương chưa quay lại.
Hắn cầm đuốc đi kiểm tra động quật một vòng, nhìn kỹ mọi ngóc ngách mà lúc trước không nhìn rõ, tuy không tìm thấy “kẻ” phát ra âm thanh khi trước, nhưng lại phát hiện thêm rất nhiều phù văn được khắc trên mặt đất quanh ao máu, mơ hồ quây toàn bộ ao máu lại.
Viên Minh trong lòng tin chắc những phù văn này mới được khắc sau khi hắn rời đi, bởi lúc trước, khi hắn đi vùi những miếng thiết phù hình tam giác thì trên mặt đất còn chưa có những vết khắc phù văn này.
“Nhân Tiêu Vương không ở đây, bên trong tạm thời không có nguy hiểm.” Viên Minh hướng bên ngoài hô lên.
Tiếng nói vang lên, nhưng phải chờ thời gian một nén hương mới có người bước vào động quật.
Tiếp đó, đám người nối nhau đi vào, mắt thấy bên trong không có nguy hiểm, lá gan cũng lớn hơn, bắt đầu xem xét xung quanh.
“Nhân Tiêu Vương đâu? Nó đâu?” Có người hỏi dò.
“Nhìn tình hình hẳn là chạy rồi?”
“Tìm xung quanh xem còn động quật nào khác không?” Thanh niên cao to quát, bộ dáng như một thủ lĩnh.
Khôn Đồ thì làm bộ như vô tình lại gần chỗ Viên Minh.
Viên Minh bụng đã có đề phòng, liên tục di động, duy trì một khoảng cách nhất định với gã.
Đúng lúc này, ở một phía khác của động quật bỗng có tiếng hét thảm vang lên.
Đám người còn chưa kịp có phản ứng đã lập tức thấy một cái đầu lâu ‘lộc cộc’ lăn đến cạnh chân.
Ngay sau đó, trong động quật u ám bỗng thấy một cái bóng màu máu bay qua.
Nam tử cao gầy chế giễu Viên Minh lúc trước chỉ kịp la lên một tiếng, nửa người đã bay lên, kéo theo một đám máu tươi bắn tóe ra xung quanh.
“Nhân Tiêu Vương, là Nhân Tiêu Vương…” Không biết là ai hô lên trước tiên.
Hào quang đủ màu sắc nhao nhao bừng lên ở khắp nơi trong động quật. Đám đệ tử ký danh nhất loạt kích phát pháp hộ thân của riêng mình, đồng thời lui qua một phía khác.
Viên Minh vung một tay, ném cây đuốc về phía Khôn Đồ, đoạn quay người lẩn vào trong bóng tối, xong bằng vào ưu thế quen thuộc địa hình hơn những kẻ khác, cấp tốc ẩn giấu thân hình của mình.
Bị cây đuốc thu hút, thân ảnh Nhân Tiêu Vương lóe lên, nhào về phía Khôn Đồ.
“Viên Minh!”
Khôn Đồ nổi trận lôi đình, vội vàng thôi động pháp lực, theo đó ngọc bội màu xanh lục bảo trên người gã lập tức tỏa một vầng sáng dịu nhẹ, bao bọc cả người gã vào bên trong.
Đồng thời, gã nghiêng phắt người né qua một bên, tránh đi đòn công kích trực diện của Nhân Tiêu Vương.
Nhưng khi song phương lướt ngang qua nhau, Nhân Tiêu Vương bỗng vung tay quét ngang, tức thì cánh tay xương xẩu mọc đầy những lông dài bỗng nổi cơ bắp cuồn cuộn, nặng nề nện lên người Khôn Đồ.
Quầng sáng xanh quanh người Khôn Đồ sáng bừng lên, tiếp “rắc” một tiếng vỡ vụn, thân thể Khôn Đồ bị đánh ngã lăn ra ngoài.
Hiện tại vừa mới đối mặt, đám người còn chưa kịp thấy rõ hình dạng Nhân Tiêu Vương mà đã có mấy người tử thương, điều này khiến những đệ tử ký danh lúc đầu còn chí khí dâng trào kia, lập tức có chút tâm thần thất thủ.
“Ngăn không được, pháp khí hộ thân cũng không ngăn nổi một kích.”
“Quá mạnh, nó quá mạnh…”
Đám người vừa hoảng sợ gào thét, vừa vội vàng lùi về phía sau, bất tri bất giác chen thành một nùi.
“Ngu xuẩn, tản hết ra, đừng chen chúc vào một chỗ.” Thanh niên cao to gầm lên một tiếng.
Lời vừa dứt, Nhân Tiêu Vương đã nhào qua bên này đánh giết.
“Tất cả mọi người về vị trí của mình, dựa theo kế hoạch chúng ta đã bàn lúc trước, mau chóng bày Viêm Hỏa Khốn Sát trận.” Thanh niên cao to lớn tiếng kêu gọi.
Lúc này, mọi người mới ổn định tinh thần lại một chút, xong vội vàng tản ra bốn phía.
Thanh niên cao to chắp tay trước ngực, trong lòng bàn tay kẹo một lá bùa màu xanh lục, mặt ngoài lá bùa có những đường phù văn như viết như họa, tổ hợp lại thành hình một cái chuông đồng.
Thanh niên chủ động tiến lên trước một bước nghênh đón, ý đồ ngăn cản Nhân Tiêu Vương để tranh thủ chút thời gian cho những người còn lại.
Những người khác được khích lệ, nhao nhao tản sang hai bên, bắt đầu đứng kín hai bên trái phải, muốn vây Nhân Tiêu Vương vào chính giữa.
Trong đám người đang vọt tới trước, thân ảnh Ba Đạt lại đang lùi lại, liên tục thối lui đến cửa thông đạo, đoạn chui vào rồi cứ thế chạy không ngoảnh đầu lại.
Nhân Tiêu Vương lao thẳng về phía Thanh niên cao to, đồng thời giơ một bàn tay lên, vỗ tới người thanh niên.
“Đangggg”
Một tiếng chuông trầm đục ngân lên, hào quang màu vàng kim quanh người thanh niên sóng động, ảo ảnh chuông vàng cũng lắc lư không ngừng nhưng không vỡ vụn ra ngay.