Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 95: Minh Nguyệt quyết (1)

Chương 95: Minh Nguyệt quyết (1)





Trong sào huyệt của Nhân Tiêu Vương.

Một thi thể không đầu nằm lặng yên bên ao máu, toàn thấy không còn chút dấu hiệu nào của sự sống.

Viên Minh ngồi xổm bên cạnh, trải một tấm vải rách ra nền đất, đặt ngay ngắn cái đầu người màu đỏ sậm lên đó. Cái đầu này chính là đầu Nhân Tiêu Vương.

Hắn cẩn thận bao buộc tấm vải lại, xong đưa mắt nhìn mèo bạc đang ngồi xổm bên cạnh.

Nó hiện đang tỉ mỉ quan sát một viên châu to bằng quả long nhãn trước người, không biết đang suy tư điều gì.

“Đi thôi.” Viên Minh lên tiếng nhắc.

Mèo bạc giật mình tỉnh hồn, nâng một chân trước lên xong nhẹ nhàng quet qua khoảng không bên trên viên châu, Hồn châu lập tức biến mất tại chỗ.

Viên Minh cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm gì, nhấc bọc vải chứa đầu Nhân Tiêu Vương lên, tiếp đó dựa theo chỉ dẫn của mèo bạc, từ một lối ra khác của động quật rời đi.



Không biết qua bao lâu, hai bóng người đang nhanh chóng truy tìm trong động quật, cuối cùng đi tới bên này.

“Khí tức kẻ đó ở đây rất nồng đậm, không sai được, ở ngay bên trong…” Sơ Hùng trưởng lão mắt sáng lên, chỉ chỉ cửa hang bên cạnh, nói.

“Mau vào diệt sát hắn, thu lấy Hồn châu.” Tát Nhân trưởng lão thúc giục.

Sở Hùng trưởng lão vung bàn tay lên, tức thì trong lòng bàn tay lăng không có thêm một kiện binh khí bộ dáng như một bộ cốt trảo màu đen, xong liền nhoáng người một cái xông vào trong động quật.

Tát Nhân cũng lách người tiến vào, theo sát ngay phía sau.

Nhưng khi bọn họ vừa xông vào trong động quật, cả hai lại không hẹn mà cùng sửng sốt.

Bên trong động quật là một mảnh lộn xộn, tàn thi vương vãi khắp nơi trên mặt đất, đại bộ phận đã bị phân hủy nghiêm trọng, còn có không ít thi thể khô quắt trơ xương, hỗn loạn không chịu nổi.

Mà ở ngay chỗ cạnh áo máu kia, còn có một thi thể không đầu nằm đó.

“Đây là…” Sở Hùng trưởng lão giật mình, vội vọt tới.

Tát Nhân trưởng lão cũng vội vàng đuổi theo.

“Hắn làm sao lại chết rồi? Không phải là giả chứ?” Tát Nhân trưởng lão khó mà tin được nói.

“Vết thương trên ngực là do Thực Cốt Thủ của ta gây ra, cái này không nhầm được, chính là hắn.” Sở Hùng trưởng lão vừa lên tiếng giải thích, vừa cau mày lại, hiển nhiên cũng vô cùng hồ nghi.

Nhân Tiêu Vương này làm sao lại đột nhiên chết mất, hơn nữa…đầu của hắn đi đâu rồi?

“Hồn châu!”

Nội tâm hai vị trưởng lão đồng thời trở nên căng thẳng, vội vàng lục tìm trên người Nhân Tiêu Vương.

Nhưng sau một lát, hai người cùng rùng mình, phát hiện Hồn châu không còn, hiển nhiên đã bị người khác nhanh chân tới trước lấy đi.

“Sở trưởng lão, chuyện Hồn châu còn ai biết nữa không?” Tát Nhân trưởng lão kinh nghi bất định hỏi.

“Ngươi biết việc này liên quan tới thân phận thật của hắn, ta sao lại đi nói với người khác? Không phải ngươi đã…” Sở Hùng trưởng lão nhìn Tát Nhân trưởng lão, hoài nghi hỏi.

“Ngươi trông ta giống loại người đi làm chuyện ngu xuẩn như thế sao?” Tát Nhân trưởng lão liếc nhìn lại, nói.

“Vậy chuyện này rốt cuộc là ai làm?” Sở Hùng trưởng lão nhíu mày, liên tục cân nhắc.

Tát Nhân trưởng lão sau khi quan sát bốn phía, lại nhìn những tàn thi trên mặt đất, bất giác nhíu chặt tràng mày.

“Ngươi đoán ra được gì rồi sao?” Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của lão, Sở Hùng trưởng lão không nhịn được hỏi.

“Người thử nhìn tình trạng và sự phân bố của những tàn thi một chút, xem có trông ra điều gì không?” Tát Nhân trưởng lão không đáp mà hỏi lại.

Sở Hùng trưởng lão nghe thế liền cẩn thận quan sát một lát, xong thần sắc chợt biến đổi.

“Những thi thể này lúc trước có dấu vết hoạt động, bọn chúng bị người ta điều khiển.” Sở Hùng trưởng lão lộ vẻ khó có thể tin nhìn Tát Nhân trưởng lão.

“Có thể khống thi, ít nhất cũng nói rõ kẻ lấy đi Hồn châu…là Hồn tu, cái này…” Tát Nhân trưởng lão muốn nói lại thôi.

“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, còn cái gì không dám nói? Có phải ngươi cũng cảm thấy là Đại trưởng lão làm?” Sở Hùng trưởng lão dứt khoát nói.

“Toàn bộ Bích La Động, ngoài lão nhân gia ông ta ra, ta không nghĩ ra người thứ hai.” Tát Nhân trưởng lão khẽ gật đầu.

“Lão gia hỏa này, nói không chừng đã sớm phát hiện sự tồn tại của Hồn châu, cứ thế tới trước nẫng tay trên luôn, uổng cho chúng ta còn tính sau khi lấy được sẽ dâng tặng lão.” Sở Hùng nói với vẻ khá tức tối.

“Cơ mà sao lão lại hái đầu của hắn đi?” Tát Nhân hơi khó hiểu hỏi.

“Chắc là…Chắc là…” Thần sắc Sở Hùng trưởng lão hơi đổi.

“Việc này có vẻ không đúng lắm, nếu thật là Đại trưởng lão, lão chỉ cần nói một câu thì chúng ta ai dám trái lệnh? Hơn nữa, lão vì cớ gì lại muốn mang đầu người đi?” Tát Nhân trưởng lão cẩn thận suy tư một hồi rồi nói.

“Hồn tu luôn thần bí âm hiểm, lấy đầu lâu đi là dùng để luyện chế pháp khí Hồn tu nào đó cũng không chừng.” Sở Hùng trưởng lão trầm ngâm nói

“Nói như vậy cũng có lý, nếu là Đại trưởng lão làm, chúng ta sau này vạn vạn không thể đề cập Hồn châu nữa…Cứ tạm coi như việc này chưa từng xảy ra đi.” Tát Nhân trưởng lão cười bổ sung thêm.

“Đúng vậy! May mắn hắn chết rồi, sau khi hủy thi diệt tích thì việc này xem như cũng kết thúc, tâm bệnh nhiều năm của ta và người cũng có thể trừ bỏ.” Sở Hùng trưởng lão thở dài nói.

Dứt lời, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vẫn còn khá nặng nề.



Một bên khác, trong một sơn cốc bí mật.

Viên Minh ngồi xổm dưới một vách đá xanh dựng đứng, bỏ đầu Nhân Tiêu Vương vào trong một cái hố lớn mới đào, xong lấp lại bằng đất cát lẫn đá, xem như mai táng.

Tiếp đó, hắn lại kiếm một khối đá có hình dạng đặc biệt mảnh dài, mang về đặt ở bên cạnh xem như lập một tấm bia không chữ.

Sau làm xong xuôi hết thảy, hắn liếc mắt nhìn con mèo bạc đang ngồi xổm trên tảng đá bên cạnh, nhíu mày nói:

“Chuyện ở đây đã xong, chúng ta cũng từ biệt thôi.” Hắn đối với chuyện xảy ra trong động quật khi trước vẫn còn chút bất mãn, nên không muốn giao thiệp với nó quá nhiều.

“Dừng lại.”

Tiếng mèo bạc lại vang lên trong đầu hắn, vẫn là giọng điệu không thể nghi ngờ.

Viên Minh quay đầu nhìn lại, liền thấy một quyển sách màu xanh dày bằng bàn tay thình lình xuất hiện, rơi xuống bên chân hắn.

“Đây là cái gì?” Viên Minh cau màu hỏi.

“Lần này nếu không có ngươi hỗ trợ…Ta cũng không thể dễ dàng có được Hồn châu…Cai này, coi như thù lao.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch