Viên Minh nhìn Cáp Cống trước mặt, trong lòng hiểu rõ đã không còn thời gian cho hắn chần chừ.
Cáp Cống lúc này còn đang gắng gượng chống đỡ, còn đang tiến hành lần chiến đầu cuối cùng của mình, nhưng nếu kéo dài thêm dù chỉ giây lát, đau đớn mà Cáp Cống phải chịu cũng sẽ tăng lên gấp bội.
“Cáp Cống, con gái của ngươi ta nhất định sẽ tới trông, ngươi…yên tâm lên đường.” Viên Minh giơ cao trường kiếm, nhắm hai mắt lại, làm bộ sắp chém xuống.
“Dừng tay.”
Đúng lúc này, một tiếng quát cắt ngang động tác của hắn.
Viên Minh mở hai mắt ra, theo tiếng quát nhìn lại, thấy ngay một bóng người từ phía xa nhanh chóng chạy tới.
“Hô Hỏa trưởng lão?” Viên Minh kinh ngạc nói.
“Ngươi đang làm gì?” Hô Hỏa trưởng lão giận dữ hỏi.
“Ta…” Viên Minh tay nâng trường kiếm giữa không trung, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
“Là ta…bảo hắn…giúp ta.” Cáp Cống lúc này cũng mở mắt ra, khó nhọc nói.
Viên Minh sau khi tỉnh táo lạ liền mở miệng hỏi: “Hô Hỏa trưởng lão, hắn sắp biến thành Nhân Tiêu sao?”
Hô Hỏa trưởng lão nghe vậy lại không tỏ ra bất ngờ, cũng không phản bác mà thản nhiên gật đầu.
“Tại sao? Cái này rõ ràng là Phi Mao thuật và Huyết Khí pháp phản phệ, tại sao còn muốn để chúng ta tu luyện?” Viên Minh cau mày, không nhịn được chất vấn.
“Các ngươi là cái gì? Các ngươi là thú nô! Là nô, đã hiểu chưa?” Hô Hỏa trưởng lão lạnh lùng hỏi ngược lại.
Ngụ ý rất rõ ràng, chỉ là nô bộc, nào có quyền chất vấn?
Viên Minh lên cơn giận dữ, không chỉ vì Cáp Cống mà còn vì chính bản thân mình.
Nếu không phải hắn bất ngờ có được lư hương, được nó bảo hộ, chỉ sợ cũng khó mà tránh được kiếp số trở thành Nhân Tiêu.
Lúc này, Hô Hỏa trưởng lão bỗng dịu sắc mặt, lạnh nhạt nói thêm: “Thế giới tu hành vốn tàn khốc như vậy, ngươi nên sớm hiểu rõ. Có điều, ta nhìn ra được, ngươi cũng không phải vật trong ao, có lẽ thực sự có thể nhảy ra khỏi vũng lầy này trước khi bị phản phệ.”
“Lời này của trưởng lão là có ý gì?” Viên Minh hỏi.
“Phi Mao thuật và Huyết Khí pháp phản phệ có cơ chế phát động, cũng không phải tất cả mọi người đều chắc chắn biến thành nhân tiêu. Chỉ cần ngươi có thể nhảy lên làm đệ tử ký danh trước khi phản phệ phát động, khi đó tự nhiên không cần lo lắng chuyện phản phệ. Cáp Cống giống ngươi, đều là hậu bối ta coi trọng, chỉ tiếc hắn khả năng không chống đỡ được thời khắc đó.” Hô Hỏa trưởng lão nặng nề thở dài một hơi, nói.
“Cáp Cống còn có thể cứu?” Lửa giận trong lòng Viên Minh giảm đi mấy phần, nhưng hắn vẫn còn nghi vấn, liền mở miệng hỏi thêm.
“Biến hóa quá nửa, rất khó chữa trị, nhưng chỉ cần không nhân tiêu hóa quá bảy thành thì có thể thử một lần.” Hô Hỏa trưởng lão suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Thật chứ?” Viên Minh nghe thế thì vui mừng quá đỗi, buông hết mọi điều lo nghĩ xuống, vội vàng hỏi.
“Có thể cứu lại được hay không, chờ đưa hắn về rồi thử mới biết.” Hô Hỏa trưởng lão không trả lời trực tiếp mà nói vậy.
“Đa tạ trưởng lão.” Viên Minh bỏ mặc mọi điều khác, vội vàng ôm quyền cảm tạ.
“Gào…”
Nhưng đúng vào lúc này, Cáp Cống đang nằm trên đất bỗng gầm lên giận dữ, giãy dụa muốn đứng dậy.
Hai mắt y đỏ ngầu, hai tay thình lình chộp về phía Hô Hỏa trưởng lão.
Hô Hỏa trưởng lão bình tĩnh vung một chưởng lên rồi vỗ xuống phía đầu y.
Viên Minh thấy thế, đang tính ngăn cản thì thấy đầu ngón tay lão kẹp một lá bùa màu xanh, đập lên trên trán Cáp Cống.
Động tác của lão trông như thế trầm lực đại(1) nhưng thực tế lại là vận dụng xảo kình.
Cáp Cống bị lá bùa màu xanh vỗ trúng trán, thân thể lập tức cứng đờ, ngã cắm đầu xuống đất.
Sắc màu trong mắt Cáp Cống tan bớt đi, đồng thời màu trắng đang lan tràn trên lông cũng ngưng lại.
“Tình hình đã rất nghiêm trọng, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ lập tức đưa hắn về.” Hô Hỏa trưởng lão nhíu mày nói.
Viên Minh há to miệng, nhưng rốt cuộc không nói được lời nào.
Dù hắn vẫn bất mãn với những thứ mà Hô Hỏa trưởng lão gây ra cho hắn và Cáp Cống, nhưng đây có lẽ là đường sống cuối cùng của Cáp Cống, hắn không có bất cứ lý do gì để ngăn cản.
Trái lại, hắn còn có cảm giác nhẹ nhõm, bởi chí ít, hắn không phải tự tay tiễn người bạn này lên đường.
Hô Hỏa trưởng lão không nói thêm lời nào, gọi linh thú thanh chuẩn(2) ra, nhấc cánh tay Cáp Cống, xách hắn lên lưng thanh chuẩn rồi đặt xuống đó.
Cáp Cống nằm trên lưng thanh chuẩn, cặp mắt phiếm đỏ nhìn chằm chằm vào Viên Minh, trông hơi đờ đẫn, đồng thời lại như có phần không cam tâm.
Trong lòng Viên Minh bỗng nổi lên cảm giác hối hận, không biết quyết định này của mình rốt cuộc là đúng hay sai, bởi vì trong ánh mắt Cáp Cống, hắn chợt nhìn ra vẻ cầu xin.
Ánh mắt này giống hệt như khi y cầu được chết lúc trước. Y không muốn đi cùng Hô Hỏa trưởng lão.
Viên Minh trở lại đống lửa trên căn nhà tạm, nhìn thịt cá sấu được nướng chín vàng ruộm mà chẳng còn lòng dạ nào muốn ăn.
Lúc này, một âm thanh huyền ảo vang lên văng vẳng trong đầu hắn.
“Ngu…xuẩn.”
“Ngươi thế này là ý gì? Vì sao nói ta ngu xuẩn?” Viên Minh bỗng giật nẩy mình, vội vàng nhìn khắp xung quanh, cất tiếng hỏi.
Nhưng chỉ thấy gió đêm phơ phất, bốn bề tĩnh mịch, không người đáp lại.
Viên Minh chờ chốc lát, tâm tình càng thêm bực bội, không nhịn được đứng dậy đá đất cát dập tắt đống lửa, lao mình vào rừng tìm kiếm mục tiêu cho chuyến săn tiếp theo.
…
Thời gian thoáng cái lại qua thêm một tháng.
Viên Minh đi tới cột mốc giới, nghiêng người dựa lên một tảng đá lớn rồi yên lặng chờ đợi.
Nương theo một hồi tiếng gió rít, Hô Hỏa trưởng lão cưỡi thanh chuẩn từ trên trời đáp xuống mặt đất.
“Hô Hỏa trưởng lão, không biết tình hình Cáp Cống hiện tại thế nào?” Viên Minh vội vàng đứng thẳng lên nghênh đón, đồng thời lập tức hỏi.
“Hắn bị Phi Mao thuật xâm thực quá sâu, dù ta dốc hết sức cũng không thể cứu.” Hô Hỏa trưởng lão ngoài miệng nói vậy, nhưng thần sắc trên mặt lại chẳng thay đổi gì mấy.
Viên Minh nghe xong những lời này, lẳng lặng đứng yên tại chỗ, trầm mặc không nói.
“Sao vậy, chỉ có một mình ngươi?” Hô Hỏa trưởng lão liếc mắt nhìn quanh rồi hỏi.