Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70

Chương 13: 13

Chương 13: 13

Từ Đóa nhìn ông, rồi cười nói: “Cha, con không tức giận, cha cũng đừng tức giận làm gì, cẩn thận khiến cơ thể bị ảnh hưởng, con không muốn phải quay lại chỗ bà thím kia đòi tiền thuốc cho cha đâu.”

Ông Từ nghe lời này của cô, sắc mặt của ông liền khá hơn, hỏi cô: “Con muốn đến Cung Tiêu Xã mua cái gì?”

“Con muốn mua chút đường, kẹo sữa lúa mạch…Còn chuyện bán mật gấu có thể để sau.”

Khi hai cha con đang nói chuyện, đột nhiên Từ Đóa xoay mắt nhìn về một phía, nhìn về người đàn ông trẻ tuổi đứng cách bọn họ không xa.

Người đàn ông này mặc áo sơ mi trắng, quần đen, cách ăn mặc rất có thể diện, anh ta còn đeo mắt kính, trông anh ta lịch sự như người có văn hóa.

Nhưng anh ta lại làm ra một chuyện không có chút lịch sự nào.

Nếu so với nguyên chủ, thì Từ Đóa lạnh nhạt lại nhạy bén hơn, trí nhớ của cô tốt hơn người bình thường rất nhiều. Lúc nãy cô đã thấy người đàn ông này đi ngang qua hai cha con cô, nhưng anh ta lại vòng vèo quay trở lại, còn nhìn chằm chằm vào cô?

Không phải do Từ Đóa tự luyến, cô phải công nhận một việc là nguyên chủ có bộ dáng rất xinh đẹp khiến người khác muốn phạm tội, nếu không cô ta sao có khả năng chỉ ngoắc ngoắc tay vài cái, đã đội cho đại lão sáu cái sừng xanh lè được.

Dương Thạc cũng không thật sự muốn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ nhà người ta.

Nguyên nhân là do nhân viên trẻ tuổi ở Vạn Niên Lâu nói với anh rằng vừa nãy có một đôi cha con đến Vạn Niên Lâu bán mật gấu, nhưng vì chút xích mích với nhân viên cửa hàng mà không chịu bán, họ rời đi cũng không lâu, nên kêu anh ta nhanh chóng đuổi thôi. Nếu đuổi theo không kịp thì quay lại đây tìm người nhân viên này, người này sẽ giúp đỡ anh ta.

Khi anh ta đuổi theo một đoạn đường, thì nhìn thấy một đôi cha con. Chỉ là cô gái nhỏ kia có làn da trắng mắt to, nhìn khá yếu ớt lại nũng nịu, so với mấy cô gái ở thành phố còn xinh đẹp hơn, nhìn cả hai cha con họ không giống người có mật gấu.

Dương Thạc do dự một lồi, thì bị ánh mắt sắc bén của Từ Đóa nhìn tới, ánh mắt cô khiến trong lòng anh ta run lên.

Cô gái nhỏ này trông vừa yếu ớt lại mềm mại dịu dàng, nhưng khi cô chăm chú nhìn anh ta, sao lại khiến anh ta căng thẳng thế nhỉ?

Dương Thạc bình tĩnh lại, vừa tiến tới gần đôi cha con vừa cười hỏi: “Xin chào, cho tôi hỏi, hai người là người mới đến Vạn Niên Lâu bán mật gấu phải không?”

Thì ra là vì mật gấu.

Từ Đóa dời ánh mắt sắc bén khỏi người anh ta, ánh mắt cô trở nên mềm mại lại.

Cô nghe ông Từ đáp lại: “Đúng rồi, là chúng tôi, có chuyện gì?”

“Chuyện là, một người nhà của tôi có đôi mắt không tốt, rất cần mật gấu làm thuốc. Tôi mới đến Vạn Niên Lâu tìm mua mà không có, tôi nghe nói chú có bán mật gấu, nên mạo muội tìm đến hỏi, không biết chú có còn mật gấu không?”

Đương nhiên là muốn bán, nhưng mật gấu là của con gái, cô muốn bán hay không là quyết định của cô, vừa nãy ở Vạn Niên Lâu cả hai cha con đều bị chọc giận, nên lúc này ông cũng không biết suy nghĩ trong lòng cô thế nào.

Ông Từ theo bản năng mà nhìn Từ Đóa, dò hỏi ý kiến của cô.

Từ Đóa hói: “Anh muốn mua mật gấu như thế nào? Muốn mua hết hay chỉ mua một phần? Anh ra giá bao nhiêu?”

Dương Thạc: “Tôi muốn mua toàn bộ, giá 400 đồng, cô thấy được không?”

Anh ta cố ý nói giá thấp hơn 50 đồng, dự định nếu đối phương không hài lòng, có thể tăng giá.

Không ngờ Từ Đóa lại cười nói: “Vừa nãy ở Vạn Niên Lâu, tôi có hỏi giá mật gấu rồi, mật gấu nhiều như vậy có thể lấy giá ba bốn trăm đồng, nếu anh muốn, thì giá 400 đồng cũng được, thời buổi này muốn kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, tôi sẽ không muốn lấy nhiều tiền từ anh đâu.”

Lời này của cô đúng là rất hào phóng, lại hợp tình hợp lý, làm người nghe sinh ra thiện cảm tốt về cô.

Trong mắt Dương Thạc hiện lên sự ngạc nhiên ngoài ý muốn, anh ta nở nụ cười chân thành: “Vậy thì không cần đâu, dù sao các người lấy được mật gấu cũng không dễ dàng gì.” Sau đó anh ta dứt khoát đưa thêm mấy tờ tiền giấy 45 đồng cho Từ Đóa, rồi lấy một tờ giấy nhỏ cùng cây bút mấy, viết một dãy số điện thoại đưa cô.

“Đây là số điện thoại nhà tôi, về sau em gái có tìm được dược liệu tốt nào, có thể gọi điện thoại tìm tôi. Nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ cũng có thể tìm tôi, có thể giúp được không thì tôi không dám nói trước, nhưng tôi có quen biết vài người.”

Thời buổi này, nhà có trang bị điện thoại là rất hiếm thấy, chỉ có mấy đơn vị nhà nước là được trang bị một bộ điện thoại, muốn liên hệ qua lại thì người dân đa phần sẽ viết thư hoặc gửi điện báo. Nhà của đàn ông trẻ tuổi này có điện thoại, lúc trả tiền mà mắt lại không chớp cũng không luyến tiếc gì, có thể đoán gia cảnh nhà anh ta không đơn giản.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch