Quả nhiên, sau khi Từ Đóa thu dọn xong đồ đạc, thì mẹ Thiết Trụ lại khen ngợi cô một trận, nhưng rất nhanh liền chuyển đề tài: “Tiểu Đóa, thím nghe nói cháu có thể đánh chết gấu chó, là do từng học công phu của một ông già nào đó, có phải không?”
Từ Đóa vừa nghe thấy vậy, cô cau mày nói: “Thím, thím gọi sư phụ cháu là ông già, hình như không tốt lắm?”
“Thím sai, thím sai.” Mẹ Thiết Trụ vội vàng sửa lời, rồi hỏi tiếp: “Có thật là cháu biết công phu sao?”
“Biết.” Từ Đóa gật đầu.
“Vậy cháu có thể dạy Thiết Trụ nhà thím không? Thím để thằng bé dập đầu lạy cháu, còn gọi cháu một tiếng sư phụ.”
Thì ra là có mục đích này.
Từ Đóa suy nghĩ, đầu óc người phụ nữ này đúng là được dùng tốt hơn cái đầu của chị dâu cả Từ nhiều, bà ta biết mật gấu, thịt gấu hay da gấu đều chỉ là lợi ích trước mắt thôi, chỉ cần có thể học được một thân công phu của cô, thì muốn bao nhiêu mà không được, có khi còn kiếm được nhiều tiền hơn.
Từ Đóa suy nghĩ một hồi, rồi lên tiếng: “Việc dạy Thiết Trụ không phải không được. Nhưng sư môn bọn cháu có quy củ, còn rất nghiêm khắc, muốn bái sư học nghệ, cần phải kiểm tra căn cốt, tâm tính bản thân, còn phải chuẩn bị tam sinh tế phẩm, cúng bái Tổ sư gia.”
“Tam sinh tế phẩm? Đó là cái gì?” Mẹ Thiết Trụ nghe mà không hiểu gì.
“Toàn bộ là heo, dê, bò.”
“Cái gì?” Mẹ Thiết Trụ kinh ngạc thở dốc: “Chuyện này, mấy cái này tốn bao nhiêu tiền?”
Con trai Thiết Trụ của bà ta đã không còn nhỏ nữa, năm nay là được mười tuổi rồi, đứa trẻ lớn như vậy mà muốn bắt đầu tập võ, cũng không học được gì.
Huống hồ mẹ của Thiết Trụ nổi danh là người tính toán chi li, bản tính ích kỉ, miệng mồm lại đanh đá chua ngoa. Nếu Từ Đóa nhận việc dạy Thiết Trụ, trong thời gian ngắn mà không được kết quả gì, chắc chắn bà ta sẽ nói xấu sau lưng, không chừng trong tương lai, hai nhà bọn họ sẽ kết thù.
Chắc chắn Từ Đóa sẽ không làm mấy chuyện vừa mất sức vừa mất lòng như vậy, nên cô nghiêm túc mà dùng sức gật đầu.
“Chính là rất tốn kém, cháu mới không dám nhận Thiệt Trụ của thím, hơn nữa môn phái của chúng cháu còn có quy củ rất lớn, ngoại trừ việc vào ngày lễ tết phải hiếu kính sư phụ, còn phải làm việc cho sư phụ.”
“Làm việc? Cả cháu cũng vậy?” Mẹ Thiết Trụ không tin nổi mà trừng lớn mắt nhìn cô.
“Đúng vậy.” Từ Đóa khổ sở nói với bà ta: “Nếu không phải do làm việc vất vả cho sư phụ, thì một đứa trẻ tốt như cháu, sao lại không làm việc nhà? Cháu nhỏ như vậy, mỗi ngày đều phải gánh nước, chẻ củi…”
Bà Từ ở bên cạnh nghe được lời cô nói mà sửng sốt kinh ngạc, con gái bảo bối nhà bà biết chẻ củi à? Sao bà lại không biết?
Nghe Từ Đóa nói như vậy, trong lòng mẹ Thiết Trụ liền lạnh lẽo một phần, nhưng bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định này: “Tiểu Đóa, cháu xem có thể sắp xếp cho Thiết Trụ nhà thím không, dù sao thì chúng ta cũng là hàng xóm nhiều năm, hay là thế này, thím không để Thiết Trụ bái cháu làm sư phụ, cháu dạy cho thằng bé được không?”
“Như vậy sao được!” Từ Đóa nghiêm túc nói: “Sư môn cháu đã truyền xuống 43 đời rồi, cũng có mấy trăm năm lịch sử, từ trước đến giờ không ai dám tiết lộ công pháp ra ngoài mà không được cho phép, sao cháu có thể làm chuyện khi sư diệt tổ như vậy!”
Bà ta thấy cách này không thành công, tròng mắt xoay chuyển liền hỏi: “Lúc cháu bái sư, cũng lấy mấy tế phẩm như vậy ra cúng bái sao?”
Từ Đóa nói: “Sư phụ thông cảm cho cháu, tam sinh tế phẩm được dùng gà vịt ngỗng.”
Dù mẹ Thiết Trụ cố gắng năn nỉ cô như thế nào, Từ Đóa đều không chấp nhận, muốn bái cô làm thầy, ít nhất là cần tế phẩm gà vịt ngỗng.
Mẹ Thiết Trụ nhìn bà Từ với ý xin giúp đỡ, bà Từ lắc đầu tỏ thái độ, việc này bà không quản được.
Mẹ Thiết Trụ biết rằng việc này chắc chắn không được như ý bà ta, bà ta tức giận, đứng trước cửa nhà Từ gia gào lên.
“Có chút công phu thì thấy bản thân ghê gớm lắm à! Còn muốn người khác khó xử sao? Đứa trẻ chỉ muốn học chút bản lĩnh thôi, cô há mồm liền muốn heo dê bò, sao cô không đi cướp luôn đi?”
Vùng nông thôn ở thời đại này vẫn chưa xuất hiện điện thoại và internet, nên thời gian rảnh của các bà các cô thường dư dả khá nhiều. Nhà ai mà có chuyện gì xảy ra là y như rằng tin tức lan rộng còn nhanh hơn cả bệnh truyền nhiễm, vì vậy chẳng bao lâu sau đã thu hút rất nhiều người dân hóng chuyện tới nhòm ngó.
Ngày hôm qua Từ Đoá đã làm được chuyện lớn như vậy, nên mọi người trong làng đều đã rất nể phục công lao to lớn và biết ơn sự khẳng khái của cô, đó là điều không thể phủ nhận.
Nhưng trên thế giới này lại luôn tồn tại một thứ, được gọi là hâm mộ xen lẫn đố kỵ.