Từ Đóa nói chuyện hấp dẫn, khiến cho mấy người phụ nữ nghe đến đây cũng chợt có chút động lòng. Còn có một số người trong lòng đang suy tính các chủ ý khác cũng không nhịn được lẩm bẩm: "Cái gì cũng không chịu bỏ ra mà còn đòi học, trên đời làm gì có chuyện miễn phí chứ?"
Từ Đóa thấy tình hình như vậy, lại cho thêm một mồi lửa nữa: "Nếu như cháu thật sự là một người tham lam đồ của người khác, vậy thì ngày hôm qua đã không thèm đem thịt gấu chia sẻ cho mọi người cùng ăn rồi. Nhưng cháu đã không hề làm thế, ấy vậy thím còn hiểu lầm cháu, cháu, cháu…"
Những giọt nước mắt chực trào trong hốc mắt cuối cùng đã không kịp lau đi, mà lăn dài trên gò má trắng trẻo xinh đẹp nọ.
Đến giờ phút này mọi người xung quanh đều tiến lại an ủi cô, còn có vài người quay qua phàn nàn với mẹ của Thiết Trụ: "Chị cũng già cái đầu rồi, mà còn đi bắt nạt một đứa trẻ như nó?"
"Đúng đấy, xem dọa cho con nhà người ta khóc rồi kìa."
"Thôi được rồi, người ta cũng không bắt chị biếu đồ đạc gì, chị không thích thì đừng cho con đi học, đừng có bám mãi không buông như vậy."
Trong chốc lát, mẹ của Thiết Trụ trở thành trung tâm của sự chỉ trích.
Cũng ngay lúc này, bà Từ mang sắc mặt đen xì đem theo cái sọt từ trong nhà đi ra, đặt trước chân bà ta nói: "Bà mang về đi, nhà chúng tôi không thiếu bốn quả trứng gà này của nhà bà."
Dứt lời, liền ôm lấy vai của Từ Đóa: "Đi, chúng ta về nhà. Xem ai còn dám làm con gái bà già này khóc đây, khuôn mặt này không còn xinh nữa rồi này."
Mọi người nhìn thấy vậy, đám đông vây quanh mẹ của Thiết Trụ lại càng nhiều lên.
"Tôi nói này mẹ Thiết Trụ, cô cũng quá keo kiệt rồi, chỉ là bốn quà trứng gà thôi mà cũng muốn nhờ vả con bé Đóa nhà người ta thu nhận con trai chị làm học trò hả? Con bé Đóa tùy tiện đi bắt về một con gà Lôi rồi mang đi bán thôi cũng đã có được số tiền hơn mớ trứng này rồi."
"Bốn quả trứng đã mong học được món nghề của người ta, thảo nào con bé Đóa nó khó xử như vậy, giờ bà có khác gì vừa ăn cướp vừa la làng không?"
Mẹ Thiết Trụ bị mọi người chỉ trích nên vô cùng hoảng, chợt hét toáng lên: "Liên quan cái quái gì tới mấy người?" Rồi xách cái sọt lên tức tối bỏ về nhà.
Bà ta đi mất, vài người đứng hóng chuyện nãy giờ cũng quay về dưới gốc cây ngồi xuống.
Có người nói: "Ngó xem đã ban trưa rồi, tôi phải về nhà nấu cơm cho ông già nhà đây." Sau đó thu dọn đồ đạc, quay lại nhìn đàn gà vịt ngỗng của nhà mình đếm lại một chút.
Bên này, bà Từ vẫn ôm lấy con gái của mình dẫn cô vào nhà, miệng không ngừng an ủi cô.
Ông Từ thì đang ngồi trên ghế vui vẻ uống trà, vừa ngoe nguẩy đầu vừa nghe đài, trông qua liền nhìn thấy nước mắt trên mặt con gái mình, ông liền đứng phắt dậy: "Sao lại thế này? Ai bắt nạt con hả?"
"Không sao đâu ạ." Từ Đóa bị phản ứng của ông chọc cười, cô lau nước mắt cười rộ lên, rồi ranh mãnh nháy mắt với bà Từ: "Mẹ, ban nãy con gái mẹ diễn đạt chứ?"
Khuôn mặt đau lòng của bà Từ bây giờ mới chợt nhận ra, vừa tức vừa buồn cười đập vào lưng cô một cái: "Cái con bé này!"
Từ Đóa cười tươi như hoa bảo: "Để con đi nấu cơm ạ." Nói rồi nhảy chân sáo đi xuống hầm đất.
Hầu hết các hộ gia đình trong thôn Dương Thụ đều xây hầm đất, ngày mùa đông dùng để dự trữ các loại rau củ cho mùa đông như củ cải, cải trắng... Bởi vì đào sâu xuống lòng đất, nên mùa hè nhiệt độ ở bên trong hầm cũng không cao lắm, vẫn có thể bỏ các đồ ăn dễ hư hại vào đó để giữ độ tươi.
Ngày hôm qua nhà họ Từ ăn còn thừa lại hai cái chân gấu, nên đành bỏ xuống dưới hầm, Từ Đóa định nấu món gì đó ngon ngon ăn.
Kết quả là đi xuống chưa bao lâu sau, thì cô đã mang theo tay không trở lại: "Mẹ ơi, cái chân gấu đen mẹ đem cho người ta rồi ạ?"
"Đâu có đâu." Bà Từ đang dọn dẹp đồ đạc mà những người đến trước đó biếu tặng, nghe xong cũng không để ý lắm nói: "Sao thế?"
Từ Đóa: "Hai cái chân gấu giờ chỉ còn một thôi ạ."
"Bị mất một cái sao?" Bà Từ ngừng công việc đang làm lại, em trai Từ cũng ồn ào đứng dậy: "Sao cơ ạ? Bị thiếu mất một cái chân gấu sao?"
Thằng bé vừa mới dẫn mấy đứa cháu trai cháu gái ra ngoài vườn hái mận về, bây giờ trên đầu toàn là mồ hôi, vừa nghe xong tin này thì cả người cậu liền lạnh toát cả đi.
Phản ứng đầu tiên của em trai Từ cũng suy đoán là bà Từ đã mang đi cho người khác, nhưng chớp mắt một cái, cậu nhóc lại quay sang nghi ngờ chị gái mình nhìn nhầm. Bởi vì dù sao thì hầm đất của nhà họ Từ cũng được xây dưới nền của gian phòng chính, trong nhà lại luôn có người ra vào, người ngoài rõ ràng là không thể đi vào trong mà không ai hay biết được.