Em trai Từ thanh niên trai tráng, ít nhất cũng nặng tới 60 cân, cô chỉ dùng một bàn tay đã có thể nâng lên một cách nhẹ nhàng, sức lực của cô lớn tới mức nào?
“Đại Long.” Trong bầu không khí yên tĩnh, Từ Đóa mỉm cười, dùng giọng nói mềm mại gọi một tiếng.
Em trai Từ nổi hết cả da gà da vịt: “Chị Ba, em sai rồi, em không bao giờ nói chị khoác lác nữa, thật đấy!”
Từ Đóa không để ý tới cậu ta, cô chỉ tay lên nóc nhà: “Nếu em cảm thấy ở trên kia thích hơn, chị Ba đưa em lên tận trời xanh.”
Lên, lên trời!
Em trai Từ khóc không ra nước mắt: “Chị Ba, em thật sự biết sai rồi, chị đại nhân đại lượng, tha cho em trai lần này đi!” Thấy Từ Đóa không dao động chút nào, cậu ta lại cầu cứu bà Từ: “Mẹ, mau cứu con, chị Ba muốn lấy con trai út của mẹ làm diều thả!”
Bà Từ lúc này mới hoàn hồn: “Con bé Đóa mau thả em trai con ra, cẩn thận ngã mất!” Bà sợ con gái trượt tay, vì thế không dám tiến lên.
Đang lúc nhốn nháo, ngoài cửa bỗng có một giọng vịt đực vang lên: “Ui chao, đang làm gì thế?”
Em trai Từ sợ tới mức run lên, suýt nữa ngã xuống dưới vì mất thăng bằng.
Cũng may Từ Đóa phản ứng nhanh, nhẹ nhàng vung tay, vững vàng thả cậu ta xuống dưới đất.
Người vừa tới đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, tấm tắc bảo lạ: “Nhìn cánh tay con bé Đóa thon gầy, dùng sức một chút cũng có thể bẻ gãy, không ngờ sức lớn như vậy! Đây là công phu gì đó cháu luyện đúng không? Ui chao, thật là khó lường! Khó lường, khó lường!”
Nói một lúc, đề tài chuyển thành muốn để Từ Đóa thu con trai nhà mình làm đệ tử: “Mẹ Thiết Trụ keo kiệt, thím thì không. Muốn gà vịt ngan ngỗng? Chỉ cần cháu chịu nhận Cẩu Thặng nhà thím làm đồ đệ, cháu cần thịt lúc nào, thím sẽ thịt lúc ấy.”
Người này chính là người nói muốn ăn chổi, chồng họ Ngô, đứng thứ hai trong nhà, người ta thường gọi là vợ của lão nhị Ngô gia.
Bà không phải người thích chiếm lợi của người khác như mẹ Thiết Trụ, chỉ là thích hỏi thăm chuyện đông tây, còn có hóng chuyện.
Lúc trước Từ Đóa nói với mẹ Thiết Trụ một tràng dài như vậy, thực ra là vì cô không muốn thu đồ đệ.
Cô không phải kiểu người chăm chỉ cần mẫn tới mức một khi không có việc gì làm sẽ thấy khó chịu, nhất định phải thu vài đồ đệ mua việc vào người.
Huống hồ lấy cái tính thất thường kia của ông trời, nhỡ đâu một ngày nào đó tâm huyết dâng trào, lại dùng lôi kiếp đánh cô đi chỗ khác, vậy chẳng phải làm việc vô bổ mất thời gian?
Từ Đóa đang nghĩ ngợi xem có cách nào từ chối, vợ của lão tam Chu gia ở cách vách cũng dắt con trai Tiểu Hổ tới tìm cô, còn mang theo một túi bánh quy.
Thời buổi bây giờ bánh quy là thứ rất đắt tiền.
Khoảng sáu lượng phiếu gạo có thể mua được 1 cân bánh quy, nhưng lương thực như bột ngô mới chín hào một cân, bột tiêu chuẩn rẻ hơn một chút cũng mới một xu tám, mua một cân quả nướng rẻ nhất cũng mất sáu xu tám. Trừ khi đem đi tặng lễ, nhà bình thường không ăn nổi.
Cô không chỉ mang theo bánh quy tới cửa, mà còn dắt theo con trai, Từ Đóa đoán hai người tám phần là tới để bái sư, liền âm thầm nhíu mày.
Trong thôn này, chỉ sợ còn rất nhiều nhà muốn cho con đến học công phu.
Một hai người còn từ chối được, nhưng không thể ai tới cũng chối chứ? Rốt cuộc đều là hàng xóm láng giềng, thường xuyên nhìn mặt nhau, không thể làm cho quan hệ với hàng xóm xấu đi.
Hơn nữa bây giờ cô đã dẫn khí nhập thể, ai biết được ông trời cho cô linh căn tốt như vậy, liệu có phải trong thời gian ngắn sẽ không bắt cô đi chỗ khác hay không.
Từ Đóa suy nghĩ một chút, sau đó dứt khoát bảo hai người sau khi ăn tối thì dẫn con qua nhà cô, cô muốn xem căn cốt trước.
Căn cốt đủ tiêu chuẩn, liền ở lại tập luyện thử mấy ngày, xem có chịu được sự khắc khổ khi tập võ hay không.
Nếu trẻ con theo được, người lớn cũng không xót con, lúc ấy lại nói chuyện bái sư cũng không muộn.
Không nghĩ tới, cô vừa nhả ra một chút như vậy, không chỉ có Cẩu Thặng nhà họ Ngô, Tiểu Hổ nhà họ Chu, ngay cả chị cả Từ Dung cũng đưa con trai út tới. Vừa xong bữa cơm chiều, trong sân nhà họ Từ lục đục có tám, chín đứa bé tới, ngoài cửa còn có không ít thôn dân tới xem náo nhiệt.
Từ Đóa nghiêm mặt, rất có phong thái cao nhân mà loại trừ một đứa nhóc quá lớn tuổi, còn có hai đứa căn cốt rất kém: “Có học cũng không học được gì, đừng lãng phí thời gian thì hơn.”
Cuối cùng còn lại năm trai một gái, nhỏ nhất là Tiểu Hổ ở cách vách, lớn nhất cũng mới bảy tuổi.