Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiêu Dao Du

Chương 26: Tổ tông ăn xong đến ta ăn (2)

Chương 26: Tổ tông ăn xong đến ta ăn (2)


Nhìn ánh mắt tha thiết của Phan Nương Tử, Lý Ngư nghe lời quỳ xuống, hai tay hợp thành chữ thập, yên lặng cầu nguyện, hắn nói cái gì đó, người khác cũng không biết. Chờ hắn mở mắt, ngoài phòng đã vang lên tiếng múc nước, chóp mũi Lý Ngư còn ngửi được mùi củi lửa.

Phan Nương Tử nấu nước, sau đó bận rộn ở ngoài nhưng miệng cũng chưa từng nhàn rỗi.

Phan Nương Tử từ đáy tủ tìm bộ quần áo cho con, nói cho hắn biết sau khi hắn rời bỏ bà thì những y phục này bà vẫn cất giữ cẩn thận, ngoại trừ ngày chín tháng chín đó đốt vài món đồ cho hắn, còn không thì giữ lại hai bộ quần áo, muốn để lại làm kỉ niệm. Nói tới đây, Phan Nương Tử đau lòng tự vả miệng, tiếc nuối bộ quần áo đã đốt lúc trước.

Tiếp theo, Phan Nương Tử lại tìm chăn đệm, nói cho Lý Ngư biết, phòng cách vách kia cho thuê rồi. Ban đầu phòng bên kia định để lại cho con trai cưới vợ, nhưng nghĩ con trai đã chết, cũng chỉ đành phải cho người ngoài thuê, hiện giờ hạn thuê chưa tới, chỉ đành để con trai bị thiệt một chút ở cùng một phòng với mẹ.

Tiếp theo, Phan Nương Tử lại bưng một cái chậu gỗ lớn, bưng nước nóng vào trong nhà, lại bê một thùng nước lạnh vào, hầu hạ con tắm rửa.

Lý Ngư hoảng sợ, mặt đỏ tía tai muốn tự mình tắm rửa, Phan Nương Tử không ép được hắn, dặn dò hắn tắm rửa sạch sẽ, sau lưng phải dùng khăn lau sạch, vừa cười vừa đi ra ngoài, con trai thật sự đã lớn rồi, biết thẹn thùng rồi.

Đợi cho sau khi dụ được người mẹ già vẫn chưa hết vui mừng luôn coi cậu con trai như bảo bối đi ra ngoài, buông rèm của xuống rồi, Lý Ngư mới thở phào nhẹ nhõm, ngửi ngửi trên người mình, mấy tháng sống trong ngục, cả người toàn mùi tanh bẩn, quả thật hắn cũng nên tắm rửa. Lý Ngư liền cởi quần áo ăn mày bắt đầu tắm rửa.

Bên trong dùng hết nước sạch rồi, Phan Nương Tử lại theo lời dặn dò của con, đặt nước bên ngoài rèm cửa, như thế ba lượt, Lý Ngư mới coi như là tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ quần áo trông cũ nhưng vẫn còn sạch sẽ.

Lý Ngư tắm xong đi ra, Phan Nương Tử đã nấu xong cháo, cũng không biết lấy đâu ra hai cái bánh nướng. Tay chắp hình chữ thập cám ơn lão tổ tông, thịt lợn và đầu lợn kia cũng cắt ra rồi bưng lên bàn ăn, cùng dưa muối bày chung với nhau.

- Mẹ, những thứ này… để thờ cúng lão tổ tông, không thể ăn ạ?

- Ầy! Tổ tông đều đã hưởng qua rồi, con ăn đi, ngươi ăn đi, ngươi ăn …, liệt tổ liệt tông Lý gia khẳng định cũng nói gì đâu!

Phan Nương Tử vừa nói, vừa cười híp mắt, đồng thời không ngừng gắp thịt vào bát cho con, mới chỉ một canh giờ mà mặt bà đã rạng rỡ hẳn lên, tinh thần phấn khởi, cùng với người lúc gặp xế chiều tưởng chừng như hai người khác nhau.

Thấy Phan Nương Tử chỉ để ý gắp thịt cho hắn, cuối cùng còn mang cả đĩa đặt đến trước mặt hắn, Lý Ngư không chịu:

- Mẹ, sao mẹ lại không ăn?

Phan Nương Tử mặt mày rạng rỡ nhìn hắn, ngăn lại:

- Ôi dào, mẹ đã mập như vậy rồi, còn ăn cái gì nữa, mẹ giảm béo!

Lý Ngư nghẹn lại, dở khóc dở cười nói:

- Mẹ, tục lệ của chúng ta là dáng người đầy đặn, mẹ giảm béo làm gì!

Phan Nương Tử vui mừng lườm hắn một cái, nói:

- Con nói là đẫy đà, mẹ đây là béo! Chớ nói nhảm, mau ăn đi!

Lý Ngư cúi đầu, yên lặng nhấp một hớp cháo, ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Phan Nương Tử, trong mắt sáng long lamh:

- Mẹ! Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, để cho mẹ sống một cuộc sống hạnh phúc.

- Ôi chao! Tiểu Ngư của mẹ nhất định là có tiền đồ!

Mắt Phan Nương Tử đỏ lên, không kìm lại được mà hai tay chắp thành chữ thập:

- Cảm ơn lão Quân, cảm ơn Bồ Tát, con của ta đã trở về rồi.

Ăn cơm tối xong, bị mẫu thân ép ăn hết thủ lợn, Lý Ngư muốn giúp mẫu thân rửa bát, lại bị Phan Nương Tử đẩy ra ngoài:

- Đi ra ngoài dạo đi, sau bữa ăn mà đi dạo trong sân một chút đi, nào có nam nhân nào làm việc nhà, thật không có tiền đồ!

Vì thế, Lý Ngư nhất định có tiền đồ đã bị Phan Nương Tử đẩy ra ngoài. Lý Ngư cất bước đi ra khỏi cửa phòng, đúng lúc thấy một cô gái vào phòng cách vách.

Quần áo xanh, eo nhỏ bằng nắm tay, dáng người yểu điệu không nói ra được. Cũng chỉ là khoảnh khắc thoáng nhìn, một cái tên là dẹp đẽ xuất hiện trong nội tâm Lý Ngư. A? Nhìn một bên mặt, có chút quen mặt! Lý Ngư bỗng nghĩ tới Văn Quân cô nương tại quán rượu trong ngõ hẻm ở Lợi Châu.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch