Đột nhiên có dị vật từ trên trời rơi xuống, trong lòng tuyệt mỹ nữ tử mới đầu có chút kinh hãi, đợi khi thấy rõ đồ vật dưới chân, trên gương mặt xinh đẹp mới hiện lên một tia giật mình, cúi người nhặt lên, mở miệng nói.
- Đây chỉ sợ là một Kỳ Thiên đăng đã cháy hết dầu nên rớt xuống?
Dựa theo truyền thống Cảnh Quốc, mỗi khi đến ngày hội đều sẽ có người thả Kỳ Thiên đăng cầu phúc, Thất Tịch và Nguyên Tiêu nhiều nhất, khi dầu dùng để đốt đèn hết thì sẽ rớt xuống đất, cho nên đêm Thất Tịch mà nhặt được một cái Kỳ Thiên đăng cũng không phải chuyện gì quá kỳ quái. - Phía trên có chữ viết, nhìn xem viết cái gì.
Sau khi ngây người ngắn ngủi, ca cơ nhìn Kỳ Thiên đăng trong tay nữ tử, trên mặt hiện ra nụ cười hứng thú, cười nói.
Thiếu nữ Cảnh Quốc thường thường sẽ viết lên tâm nguyện của mình trên Kỳ Thiên đăng rồi thả lên trời ngày Thất Tịch, ở phía trên phần lớn đều khẩn cầu Chức Nữ có thể ban cho mình một lang quân như ý, hoặc phù hộ tình cảm đã có càng thêm mặn nồng.
Tâm bát quái ai cũng có huống chi nữ nhân, cho dù đối với bí mật của một cô nàng chưa bao giờ biết, các nàng cũng cảm thấy rất hứng thú.
- Cái này... Chỉ sợ không phải hành vi của quân tử?
Sắc mặt tuyệt mỹ nữ tử có chút do dự.
- Chúng ta là tiểu nữ tử, vốn cũng không phải quân tử...
Ca cơ khẽ cười một tiếng, tiếp nhận Kỳ Thiên đăng trong tay nữ tử, lúc nhìn xuống, đầu tiên thấy một bức họa.
Lần đầu tiên nhìn, Ca Cơ cũng không xác định đây có phải họa hay không.
Chỉ là những đường cong đơn giản phác hoạ, không có bất kỳ sắc thái gì phủ lên, không giống với các loại tranh vẽ nàng biết, nhưng cũng chỉ là những đường cong đơn giản này lại phác hoạ ra khung cảnh gặp gỡ ở Thước Kiều rất lộng lẫy.
Chưa bao giờ thấy qua họa tác kỳ quái như thế, Ca Cơ trong lúc nhất thời ngẩn người.
- Họa này...
Tuyệt mỹ nữ tử nhìn thấy, trên gương mặt xinh đẹp cũng không khỏi hiện ra vẻ kinh dị, lẩm bẩm.
- Tốt cho cảnh Thước Kiều Gặp Gỡ, chỉ là chưa bao giờ thấy qua loại họa pháp này, tuy quá mức đơn giản, nhưng nhìn qua... Cũng có mấy phần ý tứ.
Ánh mắt Ca Cơ tại dừng chốc lát trên bức họa, sau đó mới nói.
- Nơi này còn có chữ.
Nhưng khi nhìn thấy chữ viết bên cạnh bức họa, nàng không khỏi cười rộ lên.
- Giương nanh múa vuốt, không có kết cấu gì, đây chỉ sợ là một ấu đồng (đứa nhỏ) vô tri nào đó viết linh tinh mà thôi.
Sau đó lại có chút thở dài.
- Ngược lại đáng tiếc bức họa này.
Đang muốn tiện tay ném Kỳ Thiên đăng trong tay đi, thần sắc tuyệt mỹ nữ tử bên cạnh bỗng nhiên khẽ động hô.
- Chờ một chút.
Chỉ thấy nàng đưa tay cầm qua Kỳ Thiên đăng, cẩn thận nhìn chữ viết ở trên.
- Thước Kiều Tiên.
Thời điểm tuyệt mỹ nữ tử đọc lên ba chữ này, Ca Cơ khẽ giật mình, bật thốt.
- Là Thất Tịch từ?
Làm Ca Cơ, mỗi ngày hát xướng phần lớn đều là những thi từ trứ danh, lần này được mời đến tham gia hội thi thơ Thất Tịch, một khi có bài Từ nào hay cũng sẽ có người nhờ nàng hát.
Đối với những tên kiểu này, nàng cực kỳ quen thuộc.
Tuyệt mỹ nữ tử gật đầu, bỏ qua phần chữ xấu, bắt đầu đọc.
"Tiêm Vân lộng xảo, Phi Tinh truyền hận, Ngân Hà điều điều ám độ."
Ca Cơ gật gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ tán thưởng. - Là một bài từ mới, dùng từ tinh xảo, sợ rằng câu đầu tiên thôi cũng không phải những tài tử dưới lầu đó có thể làm ra được. Bất quá... Mặc dù dùng từ rất diệu, nhưng ý không đủ, "Phi Tinh truyền hận"... Cuối cùng cũng không tránh được bố cục buồn bã của Thất Tịch từ.
Đối với những Ca Cơ này, có lẽ các nàng không làm được một bài thơ hay, nhưng trải qua nhiều năm ca xướng thi từ, muốn nói bình luận ưu khuyết của thi từ, các nàng cũng coi như người trong nghề.
Nàng đánh giá mấy câu đầu tiên thật đúng trọng tâm, chỉ bất quá, lúc này Ca Cơ cũng để ý, khi ánh mắt nữ tử bên cạnh lần nữa quét xuống, trên mặt dần hiện ra hào quang.
"Tiêm Vân lộng xảo, Phi Tinh truyền hận, Ngân hà điều điều ám độ. Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng, Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Đọc xong mấy câu này, không đợi Ca Cơ mở miệng, tuyệt mỹ nữ tử đã nhịn không được bình luận.
- Kỳ phong chợt chuyển, hóa hận thành tiếc (*), tốt cho câu "Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng, Tiện thắng khước nhân gian vô số ", chỉ một câu này thôi đã có thể thắng ngàn vạn câu của người khác.
*: Thổi luồng gió mới vào từ, dùng từ Tiếc Nuối thay cho từ Hận khi nhắc đến tình cảnh của hai người chia cắt, một năm mới gặp được một lần, đã không còn hận nữa mà chỉ có tiếc nuối.
Thực ra, bài Từ đến câu này, ý cảnh đã dần hiện ra, phong cách bài Từ này rõ ràng khác biệt với sự thảm thiết của các Thất Tịch từ dĩ vãng, uyển chuyển hàm súc lại tỏ ra dư vị.
Thất Tịch từ là đề tài của nhóm văn nhân ngâm xướng, từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu từ ngữ lưu lại, nhưng dù đặt câu khác nhau, phần lớn lại chỉ có ý "Vui ngắn khổ dài", thảm thiết, thống khổ. So sánh qua, bài ca này có một làn gió mới, thay đổi ý cảnh thường ngày, không oán không hận, chỉ xét về ý cảnh thôi đã cao hơn một cấp độ.
- Mấy câu sau thì sao, nhanh đọc ra đi!
Lúc này, Ca Cơ cũng bị bài ca hấp dẫn hoàn toàn, không khỏi thúc giục.
Không cần Ca Cơ thúc giục, ánh mắt tuyệt mỹ nữ tử cũng đã nhìn đến câu tiếp theo.
Lần này, Ca Cơ chờ hồi lâu cũng không nghe âm thanh truyền đến.
Quay đầu nhìn lại mới phát hiện khuôn mặt của tuyệt mỹ nữ tử đã phát sinh biến hóa rõ ràng, trong miệng thấp giọng thì thào vài câu, sắc mặt chậm rãi chuyển thành nghiêm túc.
- Nhu tình như nước, Giai kỳ như mộng, Nhẫn cố Thước kiều quy lộ."
Ca Cơ tự mình lấy xem, nhỏ giọng đọc ra.
"Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, Hựu khởi... Hựu khởi..."
Thời điểm đọc đến một câu cuối cùng, thanh âm dần nhỏ lại, sau cùng im bặt.
Phía trên Thuyền Hoa, hai nữ nhìn từ ngữ trên Kỳ Thiên đăng, trong lúc nhất thời si ngốc.
Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ, cô gái nào không có ảo tưởng qua một đoạn ái tình sầu triền miên, tìm được ái lang, tương cứu trong lúc hoạn nạn, cùng chung quãng đời còn lại.
Nhưng đọc hai câu "Hai mối tình đã thật sự dài lâu, Há đâu cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều?" lại làm cho quan niệm tình yêu trong lòng nhị nữ sinh ra dao động.
Ái tình phải chịu được khảo nghiệm chia cách lâu dài, chỉ cần yêu nhau chân thành, dù cho quanh năm trời nam đất bắc cũng khiến cho tình thú dung tục sớm chiều làm bạn ngưỡng mộ a.
Đây là một loại cảnh giới, nó đã vượt xa tất cả Thất Tịch từ các nàng từng thấy qua.
Tuyệt mỹ nữ tử hé môi, không tự chủ được hát bài Thước Kiều Tiên.
Đây vốn là sở trường của nàng, tiếng ca nhẹ nhàng phảng phất như truyền đến từ đám mây, truyền ra rất xa trên mặt sông.
Xa xa có hai người phía sau, hai thư sinh áo xanh đang đứng dưới bậc thang đầu, nghe nữ tử kia hát mà trên mặt không khỏi hiện ra biểu lộ chấn kinh. - Thật nghĩ không ra Nhược Khanh cô nương lại có đại tài như thế...
Một người thấp giọng thì thào.
- Hay cho một bài Thước Kiều Tiên, vô luận dùng từ hay ý cảnh đều tuyệt hảo, chúng ta thẹn không bằng a!
Vẻ mặt người bên cạnh hiện ra tia xấu hổ, xé nát bài Từ mà mình tự sáng tác đang cầm trong tay.
Hắn vốn định muốn nổi danh vào hội thi thơ Thất Tịch đêm nay, nên mới lấy tác phẩm của mình ra để mọi người bình luận, sau khi nghe xong Thước Kiều Tiên thì đã không còn tâm tư này nữa.
- Hai mối tình đã thật sự dài lâu, Há đâu cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều?... Chỉ sợ vẻn vẹn câu này thôi cũng đủ để lưu truyền thiên cổ.
Không biết qua bao lâu, tuyệt mỹ nữ tử thở dài một hơi, trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn vẻ cảm thán, hiển nhiên tâm cảnh đã bị bài ca này ảnh hưởng.
Cùng lúc đó, hai vị thư sinh kia cũng lặng yên xuống lầu, đi vào sảnh thuyền.