Cho dù mỗi ngày đều sẽ gặp nhau, nhưng mỗi khi thấy Liễu Như Nghi, Lý Dịch vẫn có một loại cảm giác vô cùng kinh diễm.
Một khuôn mặt hoàn toàn không thua gì nữ minh tinh đỉnh cấp đời sau, có dùng thêm nhiều từ để ca ngợi cũng không chút khoa trương.
Phải biết, bên trong Liễu Diệp Trại, đám nhóc con chưa mọc lông cũng đã dõng dạc tuyên bố lớn lên sẽ cưới một nàng dâu xinh đẹp giống Như Nghi tỷ, đủ thấy sức hấp dẫn của nàng đối với nam nhân lớn thế nào.
Quả thật, gien lão Liễu nhà ta thật tốt đến nổi vô lý, sinh ra nữ nhi một người còn xinh đẹp hơn một người, mặc dù Lý Dịch không gặp qua phụ mẫu tỷ muội Liễu Như Nghi cũng chính là nhạc phụ nhạc mẫu trên danh nghĩa của hắn, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, hình dáng hai người chắc chắn không kém.
Thậm chí có đôi khi trong lòng Lý Dịch cũng sẽ nghĩ đến, đây có phải là phúc lợi lão thiên đền bù cho hắn vì việc xuyên không ngoài ý muốn này, tuyệt mỹ nữ tử trước mắt thật là nương tử của mình?
Tuy hai người còn chưa có quan hệ phu thê chính thức, nhưng đã chính thức bái thiên địa, cho dù mỗi ngày Lý Dịch vẫn sinh hoạt như còn độc thân chó, nhưng trên thực tế, hắn sớm đã không thuộc hàng FA nữa.
Ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói:
- Cái này gọi Thái Cực, một lão đạo sĩ đi ngang qua nhà khi còn bé dạy, nghe lão đạo sĩ nói, luyện cái này có thể tu thân dưỡng tính, cường thân kiện thể, sống lâu trăm tuổi cũng có thể, nương tử muốn học một ít hay không?
Liễu Như Nghi cười nói:
- Tướng công nói giỡn, mặc dù nói đạo gia vốn am hiểu đạo dưỡng sinh, nhưng từ xưa đến nay có thể sống tới trăm tuổi lại có mấy người, bên trong trại, có thể sống đến sáu bảy mươi tuổi đã rất hiếm thấy, ít càng thêm ít, cho dù người tập võ chúng ta, thọ mệnh lâu hơn một chút, sống đến cái tuổi đó cũng đã được xem như phúc duyên thâm hậu, sao lại dám hy vọng xa vời sống lâu trăm tuổi?
Lý Dịch biết những gì Liễu Như Nghi nói đều là tình hình thực tế, đầu năm nay, trình độ y học thật rất thấp, tiêu chảy hoặc phát sốt bình thường đã có thể ném mất mạng nhỏ, mà thiếu ý thức vệ sinh cũng để bọn hắn càng dễ sinh bệnh, nhà cùng khổ đều xem thường bệnh, sống trên bốn mươi năm mươi tuổi thì đã nghĩ đời này không uổng rồi.
Xem ra cần phải bồi dưỡng ý thức vệ sinh cho những đám hài tử, về sau nếu ai còn dám đại tiểu tiện tùy chỗ bên trong trại, trực tiếp tịch thu công cụ gây án...
Liễu Như Nghi lắc đầu, chỉ nghĩ Lý Dịch nói quá, không tiếp tục đề tài này, mở miệng nói:
- Mấy ngày nay có may cho tướng công một bộ quần áo, tướng công thử nhìn một chút xem có vừa người không?
Lý Dịch hơi sững sờ, trong lòng cực kỳ kinh ngạc. Liễu Như Nghi thế mà may y phục cho hắn?
Những ngày qua, tuy giữa hai người hòa hợp hơn trước đó nhiều nhưng cũng không đến trình độ này.
Trước đó, thời điểm Liễu Như Ý dạy võ công cho hắn, nàng ở một bên nhìn, ngẫu nhiên cũng sẽ theo chỉ điểm hai câu, mà khi Lý Dịch kể Xạ Điêu Anh Hùng Truyện cho Liễu Như Ý và Tiểu Hoàn, nàng cũng sẽ ở bên cạnh an tĩnh lắng nghe, đợi Lý Dịch kể xong, có khi sẽ phát biểu lý giải vài câu.
Tỷ như "Nội lực thật ra không có lợi hại như vậy", "Võ công trong sách so với hiện thực, có chút quá khuếch đại", vân vân......
Nhưng hiển nhiên, đối với chuyện xưa Lý Dịch kể, nàng vẫn rất thích nghe.
Lý Dịch ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ đến, võ công hai tỷ muội người nào lợi hại hơn, ngẫm lại hẳn là Như Nghi, nhưng cũng không nhất định... Nếu như có thể khiến cho các nàng đánh một trận, không biết ai sẽ thắng...
Bất quá ý nghĩ này đến giờ vẫn chưa được chứng thực, nhưng Như Nghi là tỷ tỷ, hẳn sẽ lợi hại hơn một chút.
Nhắc tới cũng kỳ, hai tỷ muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tính cách khác biệt lại một trời một vực, Liễu Như Ý luôn luôn lạnh như băng, người lạ đừng vào, nhìn nàng nhiều hơn một chút thì hai mắt đã phát ra sát khi như muốn rút kiếm ra chặt người, mà Liễu Như Nghi, trừ vũ lực cao một chút, càng giống tiểu thư khuê các, tính tình dịu dàng, nhàn thục trang nhã, về sau nhất định là hiền thê lương mẫu, người nam nhân nào cưới được nàng, thật làm cho người ta hâm mộ đến chết.
Nghĩ tới những thứ này, Lý Dịch cũng có chút hâm mộ chính mình...
Y phục là một kiện ngoại bào màu xanh nhạt, tuy vải vóc phổ thông, nhưng đường may tinh tế, hiển nhiên, người may bộ y phục này cũng rất dụng tâm.
Y phục bên ngoài Lý Dịch vừa rồi mặc đánh Thái Cực đã được cởi xuống, lúc này thuận tiện mặc lên người, buộc lại nút thắt, lớn nhỏ rất phù hợp.
Hắn vốn nhã nhặn trắng nõn, những ngày qua không bỏ rơi rèn luyện, thân thể không còn yếu đuối như trước, ngược lại có thể phát huy vẻ đẹp của y phục, dưới dáng vẻ thư sinh lại lộ ra một tia dương cương, nếu lấy khí chất này đi ra ngoài, ngâm hai câu "Hai tình nếu có lâu dài lúc, lại há cần sớm sớm chiều chiều", sợ rằng không biết để bao nhiêu thiếu nữ cuồng nhiệt.
- Rất vừa người, cám ơn nương tử!
Trong mắt Lý Dịch lóe lên một tia cảm động không thể nhận ra, nhìn nàng nói.
Hắn có thể cảm nhận được, Liễu Như Nghi đối với hắn, sớm đã không còn ôm tâm tư lợi dụng như lúc trước.
Ngày đầu tiên bị bắt đến đây, Liễu Như Nghi đã từng nói, vượt qua một đoạn thời gian, nếu hắn muốn rời đi thì tùy thời đều có thể đi, hiện tại, địa vị sớm các nàng trong Liễu Diệp Trại đã xưa đâu bằng nay, không ai có thể lại bức bách nàng lấy chồng, nhưng đối với chuyện này, hai người đều rất ăn ý không nói ra.
Ngắn ngủi hai tháng, dòng chính Liễu thị đã có hoàn cảnh không phải trước đó có thể so sánh, ngay cả đám người Lão Phương khi đối mặt cùng tộc nhân trực hệ đều thẳng tắp sống lưng, nói chuyện lớn tiếng.
- Tướng công không phải khách khí.
Liễu Như Ý cười cười, đi đến trước mặt hắn, đưa tay giúp hắn buộc nút thắt cao nhất trên vạt áo.
Lý Dịch lần đầu tiên nhìn nàng gần như vậy, dung nhan tuyệt mỹ chưa bao giờ rõ ràng như thế, Liễu Như Nghi buộc lại nút thắt, lúc ngẩng đầu, ánh mắt hai người không có chút chuẩn bị nhìn nhau, nhìn thấy bóng dáng chính mình trong ánh mắt đối phương.
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Nghi kinh ngạc, trong lòng bỗng nhiên hiện ra cảnh hôm qua Tiểu Hoàn cầm Thi Từ Lý Dịch làm ra, vui vẻ kể lại mọi chuyện cho nàng, nghĩ đến chuyện tiểu nha hoàn hôm qua nói, khuôn mặt hơi đỏ lên, ánh mắt lập tức né tránh.
- Cô gia, tiểu thư, ăn cơm...
Tiểu nha hoàn từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai bóng người trong viện, trên gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên hiện ra vẻ nghi hoặc.
Cô gia và tiểu thư ở nơi đó làm gì?
Sao mặt tiểu thư đỏ như vậy?
Trong lúc Lý Dịch sinh hoạt trong Liễu Diệp Trại tự nhiên không biết chuyện phát sinh trong Khánh An phủ thành. Trước hội thơ Trung Thu một ngày, trong một hội thơ quy mô nhỏ nào đó, xuất hiện hai bài Trung Thu Thi Từ lấy một loại tốc độ kinh người truyền bá ra ngoài.
Bài từ kia rất nhanh đã được một vài thanh lâu kỹ quán truyền xướng, từ đó được nhiều người biết được hơn.
Mà bài Trung Thu thơ - Nguyệt Hạ Độc Chước càng trấn trụ nhiều người hơn, không biết có bao nhiêu tài tử một bên ngâm "Nâng chén mời trăng sáng, Mình với bóng là ba", vừa cầm chén rượu trong tay, tôn sùng bài thơ thành Trung Thu thơ hay nhất trong lịch sử.
Đương nhiên, rất nhiều tài nữ càng ưa thích bài Trung Thu từ Niệm Nô Kiều hơn, trong lòng sinh ra mấy phần ngưỡng mộ đối với tài tử không có để lộ ra tên kia.
Lại không biết có bao nhiêu người hi vọng vô danh tài tử kia có thể xuất hiện trong Hội thơ Trung Thu hôm nay để tranh danh hiệu Đệ Nhất Tài Tử cùng bọn người Dương Ngạn Châu, Trầm Chiếu, mà trong lòng rất nhiều người, thi tài người kia đã sớm vượt qua Dương Trầm hai người.
Lúc nghe nói người kia thế mà có quan hệ với Vân Anh Thi Xã, trong vòng một ngày, cửa của Thi Xã kém chút bị đạp nát.
Đương nhiên, đối với những điều này, Lý Dịch không biết rõ, thời điểm đứng trong phòng bếp chuẩn bị tiệc Trung Thu đêm nay, nhảy mũi mấy cái liên tiếp, trong lòng không khỏi lo lắng...