Hắn ta tiến lên vài bước, xem xét những nơi có thể tiếp nhận nạn dân rồi chỉ vào chỗ sau cùng của thẻ tre: “Chi bằng phân tới mấy thôn làng trong vịnh Hà.”
Tần đại nhân lập tức bật cười.
“Tiểu tử ngươi thật đúng là có mắt nhìn.”
Vịnh Hà chính là một vịnh ngoài nằm gần thành chính, so với huyện Cống Nguyên xa xôi thì tất nhiên là tốt hơn rất nhiều.
Đơn cử là đường vào thành ngắn đi gấp rồi, đấy là chưa kể bên phía vịnh Hà hải sản đủ đầy, chịu khó siêng năng thì sẽ không lo đói.
Tần đại nhân suy nghĩ một chút, ba tỷ đệ Ngọc thị vẫn còn trẻ lại chưa lập gia đình, nên phân đến vịnh Hà quả cũng không tệ, nơi ấy dương thịnh âm suy, đúng là phải phân chia thêm nhiều nữ tử đến hơn.
Vốn dĩ ông định rằng sẽ chọn lấy vài nữ tử cô độc không thân không quyến để phân sang đó, nhưng hiếm lắm mới có được lần Ngụy Bình mở miệng đánh tiếng, tăng thêm một nhà này cũng không sao.
Thế nên cả nhà Ngọc Trúc cứ như thế được chỉ định đến thôn Thượng Dương của vịnh Hà.
Lúc được cầm hộ tịch mới của nhà mình, ba tỷ muội đã nhìn rất lâu.
Mặc dù hai đứa nhỏ không hề biết chút chữ nào nhưng đại tỷ biết nên đã đọc cho bọn họ nghe: “Vịnh Hà, thôn Thượng Dương… Chỗ này là nơi nào thế nhỉ?”
Ba tỷ muội đều mờ mịt mông lung, vẫn là Ngọc Linh lanh lợi hơn nên đã chạy đi nghe ngóng hỏi thăm một vòng.
Sau khi trở về thì phấn khích tới nỗi hai mắt đều sáng lóa cả lên.
“Đại tỷ! Bọn họ nói đó là nơi tốt, cách thành cũng gần nữa.”
Nghe được mấy lời của muội muội, Ngọc Dung lòng yên được một nửa.
Còn một nửa còn lại thì đợi đến nơi xem xem tình hình ra sao rồi mới yên tâm cho được.
Ngày thứ hai sau hôm được phát hộ tịch, có người của quan phủ tới đón nạn dân đưa đến nhà mới của bọn họ.
Mấy người không muốn an ổn sống ở thành Hoài không hề được bố trí nơi định cư ở một nơi lớn như đám Ngọc Trúc, cũng không biết bọn họ làm gì sắp xếp ra sao.
Hai ngày sau, cuối cùng thì ba chị em cũng nghe thấy cái tên thôn Thượng Dương, bèn lập tức sửa soạn khăn gói theo sau vị điển lại (*) dẫn đường.
(*) Là chức quan chịu trách nhiệm về thu giữ, phân phối, báo cáo văn thư nha môn, hồ sơ và các tài liệu khác.
Đi cùng với bọn họ còn có mấy nữ tử nữa.
Ngọc Trúc có đếm qua qua thì thấy rõ là có bốn mươi người.
Nam tử cũng có nhưng đa số là gia quyến của những nữ tử khác, vốn rằng không hề có người đơn lẻ nào.
Xem ra nơi được phân đến có rất ít nữ nhân chăng?
Phỏng đoán của Ngọc Trúc đã nhanh chóng biến thành sự thật.
Trên đường đi, cái vị điển lại họ Thái kia đã giới thiệu tỉ mỉ về vị trí của thôn Thượng Dương, số lượng nhân khẩu đại khái và còn cả việc an ổn ngày sau của bọn họ ra sao.
“Trong thôn có vài căn nhà để trống, thôn dân đã thu dọn xong xuôi đâu đấy.
Còn về phần chủ hộ thì đợi đến nơi rồi rút thăm chọn nhà vậy.
Còn không có chủ hộ thì cũng bốc thăm, sáu khẩu một hộ, đều đã phân bổ hết rồi.
Còn tình hình…”
Vị Thái điển lại quay người, nhìn thẳng vào mười mấy thiếu nữ trẻ tuổi, nghiêm mặt nói tiếp: “Nam tử chưa thành gia lập thất trong thôn khá nhiều, nếu như mấy người muốn tìm hiểu thêm thì có thể trực tiếp báo cao cho Lý Quân để hắn ta phối hôn, hoặc là để trưởng bối bên nhà trai nhờ cậy bà mối đến cầu hôn.
Nếu tuổi tròn hai mươi mà vẫn chưa lập gia đình thì sẽ chuyển nhà ra khỏi làng đã đợi phân, sẽ có quan lại mai mối trực tiếp cho.”
Tất cả nữ tử đều cúi đầu không đáp gì, như thể đối với yêu cầu như vậy không hề có ý phản đối.
Chỉ có Ngọc Trúc như bị sét đánh ngang tai vậy, đờ người ra rất lâu vẫn không định thần lại được.