Trượng phu của ta họ Đào, người trong thôn gọi ông ấy là Đào Nhị Thúc, các cháu có thể gọi ta là Đào Nhị Thẩm là được rồi.
Đã sớm nghe nói các cháu sắp tới nên căn phòng này là do ta thu dọn sắp xếp cho đấy.
Vừa nãy thấy Tiểu Đậu Nhi đón mấy cháu qua đây, đoán chừng các cháu chắc chắn thiếu đồ đạc nên mang sang cho các cháu chút đồ.”
Gương mặt tròn trịa tràn đầy vẻ hiền lành phúc hậu của Đào Nhị Thẩm khiến cho người ta vừa nhìn đã có lòng muốn làm thân.
Ba tỷ muội thấy trong giỏ có bát có cơm lại còn có cá thì nào không biết xấu hổ mà nhận lấy, bèn vội vã từ chối đáp rằng không nên.
“Đào Nhị Thẩm, tâm ý của thẩm tỷ đệ chúng ta xin nhận nhưng những thứ này chúng ta nhận sự không nhận được.
Có điều nhà chúng ta đúng thực là thiếu bát, nếu thẩm đồng ý, chúng ta muốn dùng đồng bối để mua của thẩm.”
Nghe xong mấy lời này, nụ cười trên mặt Đào Nhị Thẩm không còn giả lả khoa trương như trước mà lại càng chân thành thực tâm thêm vài phần.
“Có mấy cái chén bát thì có gì mà phải mua, sau này chúng ta còn phải làm hàng xóm tốt lâu dài mà.
Các cháu vừa mới đến, thiếu nhiều thứ đồ thì ta đúng là không thể bù cho các nàng từng thứ một nên chỉ có thể đưa cho các cháu vài ba cái chén cái bát, nắm gạo với cả hai con cá do chính ta bắt được mà thôi.
Nếu như trong lòng các cháu còn thấy lăn tăn, vậy thì đợi đến khi cuộc sống các cháu ổn định, ngày sau làm cho ta vài món phương Bắc để ta được nếm thứ mới lạ có được không?”
Đào Nhị Thẩm đã nói tới độ này rồi, Ngọc Dung hiểu rằng nếu cự tuyệt thêm nữa sẽ không tốt.
Chỉ đành đưa hai tay ra nhận đồ, liên tục nói lời cảm tạ.
Một thôn quê tốt như thế này khiến trái tim nàng ấy bay bổng, đối với việc sống ổn định ở thôn Thượng Dương này càng thêm yên trí.
Nói chuyện được một hồi, Đào Nhị Thẩm thấy tỷ đệ Ngọc Dung không được tự nhiên cho lắm nên lòng biết rằng vừa mới quen biết, đúng là nhiệt tình quá thì không tốt cho lắm.
Thế nên bà bèn cầm cái giỏ không của mình lên rồi bảo rằng về chăm lo việc trong nhà.
Trông thấy bà sắp ra tới cửa, Ngọc Linh mới nhớ ra liền chạy lại hỏi thăm: “Đào Nhị Thẩm, gần đây có nước sạch không ạ? Ta muốn đi gánh ít nước về.”
“Tất nhiên là có, cháu có trông thấy ngọn núi phía sau ta không.”
Đào Nhị Thẩm chỉ về một hướng, cả ba tỷ muội đồng loạt nhìn theo.
Cách sau thôn không xa là những dãy đồi núi trập trùng, nơi Đào Nhị Thẩm chỉ là nơi cao nhất.
“Dưới chân núi kia có một con sông nhỏ, cắt qua sau thôn của chúng ta rồi đổ ra biển.
Bình thường người trong thôn chúng ta dùng nước nấu cơm giặt quần áo đều dùng nước từ con sông kia.
Cháu cứ đi thẳng về phía ngọn núi kia thì sẽ sớm thấy được một con mương, đấy là do vài năm trước người trong thôn đã đào ra một cái rãnh nhỏ, có thể mục nước trực tiếp từ đằng kia luôn.”
Trên đường đi chạy nạn, ba tỷ muội cũng chỉ có một cái túi nước, ngày thường có tiết kiệm dành dụm vẫn chẳng đủ uống.
Đã rất lâu rồi nàng ấy không được uống nước rắm rửa một cách vô tư thoải mái.
Dựa theo phương hướng mà Đào Nhị Thẩm vừa chỉ, Ngọc Linh chạy chầm chậm, lúc chạy rẽ qua một căn nhà không kịp thu lại sức lực liền đụng phải một nam nhân đang gánh nước.
Nam nhân kia to khỏe cường tráng, bị đụng trúng cũng chỉ thoáng lắc lư một chút, đến cả một giọt nước trong thùng còn chẳng vương ra.
Nhưng Ngọc Linh thì thảm rồi, bị đụng ngã ngay lại sau vài bước, ngã ngồi bệt xuống đất.