Nàng đang nghĩ đến chuyện bụng đói rồi thì trông thấy đại tỷ cầm nồi đất đổ ra được lưng bát cháo thủ mễ.
Ngọc Trúc nhìn chăm chăm không ngừng nuốt nước miếng.
Cháo thủ mễ!
Từ lúc nàng đến nơi này nhập vào thân xác này, vẫn chưa từng được nếm một bữa cơm tử tế nào như thế này.
Bữa cơm ngon nhất ngày trước là canh nước nấu bởi chút thủ mễ thêm rau dại.
Gạo ít, rau dại cũng cực kỳ ít, chỉ toàn nước là nước, nhiều thôi rồi.
Ăn xong một bữa rồi lại nhanh chóng thấy đói lại.
Sao hôm nay đại tỷ lại chịu cho nấu cháo?
“Do nhị tỷ của muội thèm đó.
Ngồi xuống đi, đại tỷ cho muội ăn.”
Ngọc Dung mỉm cười, đặt muội muội xuống một phiến đá phẳng để nàng ngồi, còn mình thì ngồi xổm sang một bên đút cháo cho nàng.
Hết miếng cháo này đến miếng cháo khác.
Mặc dù chỉ là cháo hoa đơn giản tới nỗi không thể đơn giản hơn nhưng Ngọc Trúc lại ăn một cách vô cùng thỏa mãn.
Mâm cơm thịnh soạn còn chẳng bằng bát cháo thủ mễ trước mặt nàng.
Hơn phân nửa chén cháo đã bị nàng nhanh chóng chén sạch.
Có lẽ là do đã lâu không được ăn no nên dạ dày thoáng có hơi khó chịu nhưng vẫn có thể chịu được.
“Đại tỷ, nhị ca đâu?”
Ngọc TRúc nhìn quanh một vòng mà vẫn không thấy người đâu.
“Nó đến Sa Bá đằng kia để nghe thôn trưởng Đào dặn dò rồi về ngay.
Muội thì sao, đã ăn no chưa?”
“No rồi ạ, bụng muội không chứa nổi nữa.”
Ngọc Trúc còn vỗ vỗ cái bụng của mình, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Ngọc Dung bật cười véo mặt muội muội rồi đứng dậy đi rửa bát.
Ở trong nồi đất vẫn còn dư lại chút cháo, chắc còn chừng nửa bát gì đấy, vốn dĩ nàng ấy định giữ lại để buổi tối tiểu muội ăn.
Nhưng nghĩ đến thân thể gầy yếu của nhị muội thì trong lòng chợt thấy chua xót, bèn bỏ thêm nước vào nồi cháo, rồi làm sạch hai con cá bé mà Đào Nhị Thẩm đã cho bỏ vào trong nồi nấu cùng với cháo.
Ngọc Trúc ngồi im một bên nhìn đại tỷ nấu cơm.
...
Thêm nước vào cháo thì nàng còn giải thích được.
Nhưng cho trực tiếp cá sống này vào bên trong là thao tác gì thế trời?
Cả một nồi cháo đều nồng mùi tanh...
Có điều nơi đây nấu nướng đơn giản, nồi niêu xoong chảo lại càng ít hơn, có muốn nấu canh cá cũng không có những dụng cụ ấy, nên chỉ có thể làm như vậy.
Ngọc Trúc sờ lên bụng, căng căng, vừa hay không cần phải ăn cơm tối, để cá cho các tỷ tỷ ăn.
Suy cho cùng thì có khó ăn thế nào, cho cá vào cháo cũng có dinh dưỡng hơn.
Đến khi Ngọc Linh quay về, trông thấy hai người một lớn một bé ngồi ở cửa ra vào đang trông ngóng nhìn về phía mình.
Trong khoảnh khắc ấy, tim nàng như được căng đầy, dù có mênh mông mịt mờ hay đáng sợ hơn nữa cũng đều bị nàng quẳng ra sau đầu.
Bây giờ nàng ấy đã là đương gia rồi, phải đứng lên bảo vệ đại tỷ và cả tiểu muội.
“Nhị Ca!”
Ngọc Trúc vươn tay về phía nhị tỷ, muốn nàng ấy bế.
Ngọc Linh dùng một tay bế tiểu muội vào lòng một cách thuần thục, vừa vuốt ve vừa nói:
“Đại tỷ, vừa nãy muội đến Sa Bá nghe chuyện.
Thôn trưởng Đào bảo rằng ông ấy biết chúng ta mới tới nên trong nhà thiếu đồ thiếu đạc rất nhiều.
Cho nên ngày mai có thể mượn xe cho chúng ta, mỗi nhà một người đến nội thành mua đồ.”
“Á? Thật không?! Thế thì tốt quá!”
Hai mắt Ngọc Dung sáng lên, đã nhanh chóng bắt đầu cân nhắc xem bây giờ nhà mình nên mua đồ gì.
Hai tỷ muội thương lượng một hồi thì quyết định mua ít đồ dùng bếp trước, thêm chiếc chăn mỏng, nếu có thủ mễ thì cũng có thể mua ít về.
“Vậy ngày mai tỷ đưa tiền cho muội, muội đi nhé.”
Ngọc Linh lắc đầu đáp: “Ngày mai muội phải theo Đào Mộc nhà bên đi học bơi.
Thôn trưởng Đào bảo rồi, tối đa chỉ có thể học trong nửa tháng thôi, nếu như nửa tháng qua mà không học được thì chỉ có thể ở lại thôn dệt lưới sửa lưới cùng với đám nữ nhân, không thể lên thuyền.”