“Ai bảo là cho con ăn, đã bao nhiêu tuổi rồi còn thèm phần trứng gà này? Cái này là cho Ngọc Trúc nhà bên cạnh, ban nãy lúc con bé nó đi mẹ quên mất nên giờ con đem sang.”
“Ngọc Trúc? Muội muội của Ngọc Lâm à, hôm qua con có nghe hắn ta nhắc đến, hắn ta rất thương muội muội của mình.”
Đào Mộc nhận lấy cái bát nhưng nghĩ ngợi lại liền trả cái bát về.
“Mẹ, mẹ để đại ca đi đưa đi, Ngọc Lâm còn có một tỷ tỷ ở nhà nữa, con sợ.”
Đàn ông thân cao bảy tám thước lại sợ nữ nhân, nói ra không thấy mất mặt.
Đào Nhị Thẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đẩy con trai mình hai cái.
“Tính tình Ngọc Dung tốt như thế, nàng ấy liệu có thể ăn thịt con hay không hở.
Hơn nữa mẹ cũng không nhất quyết bắt con phải nói chuyện với nàng ấy, con đưa trứng cho Ngọc Lâm là được rồi.
Để con làm chút chuyện mà tốn hơi quá!”
Lại bị mẹ ruột ghét.
Đào Mộc không dám trốn tránh nữa, cầm bát trứng rồi chuẩn bị đi.
Lúc ra đến cửa chợt nhìn thấy cái sọt của đại ca liền lập tức dừng lại.
Hắn ta nhớ đến thân thể gầy gò ốm yếu của Ngọc Lâm.
Chạy nạn tới đây đã thiệt thòi vô cùng, Ngọc Lâm là đàn ông, còn phải nuôi gia đình nữa, gầy như thế đâu có được.
“Mẹ, hôm nay đại ca bắt được một con cá sạo, thứ này không có gì để bổ thân thể cả, hay là tặng cùng sang luôn?”
Đào Nhị Thẩm thoáng sửng sốt, đây là lần đầu tiên bà thấy con trai đưa đồ ra ngoài.”
“Đừng tặng nữa, con cứ mang sang hỏi tỷ đệ Ngọc Lâm xem có muốn mua hay không ấy.”
Mới nãy đến cái quần vá nhập vá nhằng mà nha đầu Ngọc Dung kia còn muốn trả tiền thì mang con cá này sang nàng ấy nhất định sẽ không nhận.
Vô cùng bướng bỉnh nhưng là người có ơn ắt báo, hàng xóm láng giềng là phải cần những người tốt như thế.
Đào Mộc không hiểu vì sao người mẹ luôn luôn rộng rãi lại không cho tặng con cá này, nhưng con cá này vốn là do đại ca bắt được, nếu mẹ không nói thì hắn ta cũng xấu hổ không nói thêm gì nữa.
Dù sao thời gian chung đụng sau này còn rất dài, đợi mình tự bắt được rồi lại tặng vậy.
Hắn ta cứ vậy mà bưng cái bát bằng một tay còn một tay xách con cá sang nhà bên cạnh.
Cũng may vận khí hắn ta tốt, lúc này Ngọc Dung đang ở trong nhà làm cơm trưa, chỉ có mình Ngọc Lâm đang đào một cái hố đằng trước nhà.
“Đào Mộc ca, sao huynh lại tới đây?”
“Mẹ ta bảo ta tới, nói là bát trứng hấp cho muội muội huynh để quên lại.
Này!”
Bát trứng gà vàng ruộm óng ánh, tỏa ra từng đợt mùi thơm mê người.
Mắt Ngọc Linh không tự chủ được mà liếc sang.
Trong ký ức của nàng ấy vẫn còn lưu lại hương vị của trứng gà hấp, nghĩ lại khiến cho người ta không khỏi chảy nước miếng.
“Cái này chúng ta không nhận được đâu, huynh cầm về tự ăn đi.
Hôm nay đại tỷ có mua trứng gà, chúng ta sẽ tự làm.”
Đào Mộc thấy đối phương không nhận thì liền vận động cái não, giơ bàn tay đang xách con cá lên.
“Con cá này các ngươi mua không? Cá sạo ta mới bắt về đấy, vẫn còn tươi lắm.
Vừa ít xương vừa bổ.”
Ngọc Linh nghe thấy không phải đồ tặng thì lúc này mới cầm lên đánh giá một phen.
Tiếc là nàng ấy không mấy hiểu biết về đồ biết, chỉ từng nghe nói đến tôm và bào ngư, còn cá cạo là thứ thì thì nàng ấy thật sự không biết.
Có điều con người Đào Mộc vô cùng chất phác nên hẳn là hắn ta sẽ không lừa mình.
Ngọc Linh muốn mua, đang định gọi tỷ tỷ cầm tiền ra thì liền trông thấy tỷ tỷ đang bế tiểu muội bước ra.
“Cá sạo này chúng ta mua.
Đào Mộc đại ca, không biết con cá này giá bao nhiêu thế?”
Đào Mộc vừa trông thấy Ngọc Dung liền cảm thấy như có thứ gì chặn ở cổ họng, mặt đỏ ửng lên, mãi mới thốt ra được vài chữ.