Lê Tương xoay người trở về nhà bếp, cầm hai cái chén nhỏ, mỗi chén múc một nửa mỡ cua.
Vốn dĩ nàng chỉ làm một nửa phần thịt và gạch cua, cho nên thành phẩm không nhiều lắm, lần này lại múc ra một chén, lập tức khiến trong bình chỉ còn lại một lớp dày bằng nửa ngón tay, thật sự khiến nàng đau lòng muốn chết.
“Thu thẩm, Chu thẩm, đây là mỡ béo rang khô nhà chúng ta vừa làm thành nước chấm.
Các ngươi đừng nghe Kiều thẩm nói bậy, nhà của chúng ta chiên thịt cũng không phải cho mình ăn.
Những thứ này làm ra đang chuẩn bị mang lên trấn trên kiếm tiền.”
Chu thị nhận lấy cái chén, ngửi một cái, đúng là hương vị này bà ấy vừa đứng ở ngoài đã ngửi được, vì vậy bà ấy đã tin được ba phần nội dung Lê Tương vừa nói.
Thu thị đang đứng bên cạnh cũng tan đi một chút hoài nghi.
“Thứ này ăn kiểu gì?”
“Cái này sao? Ta gọi nó là tương mỡ vàng, chỉ cần lấy ra trộn lẫn với cơm, hoặc để chấm bánh bột ngô cũng cực kỳ thơm ngon.
Thẩm nhi, các ngươi trở về nếm thử một chút sẽ biết.
Thứ này toàn dùng những nguyên liệu tinh quý.
Hy vọng trả nợ của chúng ta đều đặt lên thứ này đó.”
Nghe xong những lời Lê Tương nói, rốt cuộc trong lòng hai người cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Biết kiếm tiền còn được, hoá ra chỗ thịt này cũng không phải Lê gia nấu cho mình ăn, đã vậy, hai người đó cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Rất nhanh, hai người đó đã bưng chén lần lượt trở về nhà.
Thu thẩm vừa bước vào cổng nhà, đã nghe được bảo bối tôn tử ba tuổi của bà ấy đã gào khóc.
Nhi tử bà đang ôm nó dỗ dành, còn tức phụ bưng bát cơm đuổi theo bón.
Cãi cọ ồn ào một hồi đến đau đầu.
Bà ấy đặt cái chén trong tay lên bệ bếp, múc một chút xíu đưa lên miệng nếm thử.
“!!!”
Vừa vào miệng, bà ta cũng không thể nói rõ ràng mùi vị kia là thứ gì, chỉ biết nó cực kỳ nồng đậm, cứ ngân nga mãi trong miệng, khiến bà ấy tiếc nuối không nỡ nuốt vào, thứ này thật sự là quá thơm.
Nếu Lê gia mang thứ này đi bán chắc chắn sẽ kiếm được tiền, nói không chừng còn gây dựng nên tên tuổi.
Thu thẩm cũng trực tiếp múc một chén nhỏ cơm ngô, lại múc một cái muỗng lớn tương trộn vào cơm ngô.
Vốn dĩ cơm ngô đã có màu vàng mượt mà, lại tưới vào nước chấm màu hồng cam, màu sắc bỗng trở nên thật mê người.
“Tiểu Ngưu ơi, mau vào đây với nãi, nãi có món cơm cực kỳ ngon miệng này.”
Thường ngày hài tử này đều được Thu thẩm chăm sóc, tự nhiên nó thân với bà ấy nhất.
Nhìn bấy bà duỗi tay ra, nó cũng chủ động nhào tới.
Trong lòng tức phụ của Thu thẩm hơi hụt hẫng một chút, nàng cũng dứt khoát ngồi xuống bên cạnh chờ xem bộ dáng mẹ chồng mình luống cuống tay chân.
Nàng là người rõ ràng nhất cho nhi tử nhà nàng ăn khó khăn tới mức nào.
“Tiểu Ngưu nếm thử xem, có thơm hay không?”
Kỳ thật trong lòng Thu thẩm cũng không chắc chắn lắm, nhưng bà nghĩ rằng từ trước tới giờ bà chưa được ăn món nào ngon và thơm như vậy, khẳng định hài tử nhà bà cũng thích, nên mới lấy cho nó ăn thử.
Nếu tôn tử không thích cũng chẳng sao, lại múc một chén cơm nữa cho nó là được, nói gì thì nói, điều kiện nhà bà cũng tốt hơn nhiều so với cái Lê gia sa cơ thất thế kia.
“Nãi, thơm quá! Ăn ngon! Còn muốn nữa!”
Tiểu Ngưu ba tuổi chỉ ăn một miếng đã gấp không chờ nổi, vươn cổ lên đòi ăn miếng thứ hai, căn bản không cần người đuổi theo dỗ dành đút cơm nữa.
Một chén nhỏ cơm trộn tương, nó chỉ dùng một chốc lát đã ăn xong sạch sẽ
Thu thẩm: “……”
Chuyện y hệt như vậy cũng diễn ra trong nhà của Chu thẩm.
Thời buổi này, nhà ai chẳng có một bảo bối tiểu tâm can, vừa đến lúc ăn cơm, mấy hài tử này sẽ gây ra đủ thứ chuyện làm ầm ĩ, khiến người lớn cả nhà đều mệt mỏi vô cùng mới hầu hạ xong bữa ăn cho mấy tiểu tổ tông này.