Hách Liên Kiều thất vọng thở dài một tiếng, sắc mặt buồn bã chọc cười mấy người lớn trong nhà.
Lúc ăn điểm tâm, Mã Tú Liên lấy một củ khoai lang bỏ vào trong túi cháu gái nhỏ: “Cháu ở nhà ngoan ngoãn chơi với Tứ Ni, không được phép lén chạy lên núi.”
Hách Liên Kiều liên tục lắc lắc cái đầu nhỏ: “Không được không được, chị ấy khóc hoài.”
Trần Tứ Ni vốn nhát gan, đụng một tí đã khóc, cô công chúa nhỏ dũng cảm hung bạo không vui khi chơi với đứa nhóc mít ướt.
Chứ không phải bị tiếng khóc của đứa trẻ loài người làm cho đau đầu nên sợ đâu.
Mã Tú Liên nhịn cười, cũng không vạch trần cô: “Vậy thì cháu với chị Tam Ni ra rừng trúc sau núi bẻ măng được không?”
Lúc này Hách Liên Kiều mới gật đầu nhẹ, bi bô “ừm” một tiếng.
Vậy nên Mã Tú Liên liền gọi Tam Ni đến, vẻ mặt nghiêm túc mà dặn dò: “Tam Ni, nhớ trông chừng em gái, tuyệt đối đừng để em chạy lên núi.”
Thời đại này trên núi rất nguy hiểm.
Chẳng những có rắn độc trùng hại mà còn có lợn rừng cọp dữ, ngay cả người trưởng thành cũng không dám lên núi một mình.
Vậy mà công chúa nhỏ của Long tộc không sợ trời không sợ đất lại vô cùng kích động, cô rất muốn lên núi để lay động sức mạnh của Rồng.
Nhưng vừa đến gần chân núi đã bị bà thím nhiệt tình ở công xã thấy được rồi bắt quay về, sau đó lần đầu tiên công chúa nhỏ bị bà nội nghiêm khắc răn đe một trận.
Mà răn đe xong thì bà nội lại cho cô một chén thịt kho tàu lớn để ăn.
Sau sự việc đó, mỗi lần cháu gái nhỏ ra ngoài chơi, Mã Tú Liên lại lấy cớ nhắc đi nhắc lại.
Tam Ni cũng nghiêm túc gật đầu: “Cháu nhất định sẽ trông nom em!”
Nếu cô bé dám làm lạc em gái thì nhất định sẽ bị bà đánh chết!
Thế là Hách Liên Kiều theo chị ba ra ngoài.
Cô cũng không muốn nắm tay Tam Ni, mà đút hai tay vào lục lọi trong túi áo.
Một cái bánh bao nhỏ, ngẩng đầu lên, ưỡn ngực nhỏ, bước đi vô cùng oai phong lẫm liệt.
Tam Ni thì chẳng có gì cả, đôi chân ngắn nhỏ bước đi ba bước còn chưa bằng người khác bước một bước lớn.
Tam Ni cõng theo một cái sọt rộng, chậm rãi đi phía sau.
Trên đường đi gặp không ít người của đội sản xuất, ai nấy đều nhiệt tình chào hỏi Hách Liên Kiều.
“Ôi, bé ngoan nay lại có quần áo mới à?”
“Sáng nay bé đã ăn gì thế?”
“Hôm nay bé cưng muốn đi chỗ nào?”
Hách Liên Kiều dùng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, bình tĩnh đáp lại từng người một.
“Dạ, là cô nhỏ làm cho.”
“Ăn canh bí đỏ.”
“Đến sau núi đào măng.”
Mặt cô tròn trịa dễ thương, ăn nói lại như người lớn khiến mọi người đều mắc cười, yêu thích, nhịn không được mà trêu chọc thêm.
Nếu thích nữa thì còn có thể cho cô chút đồ ăn ngon.
“Cho nè, đây là bánh bột ngô mà thím năm nướng sáng nay đó.”
Hách Liên Kiều nhận lấy cái bánh bột ngô được gói trong lá, vô cùng lễ phép nói cảm ơn: “Cảm ơn thím năm ạ.”
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó lấy một củ khoai lang từ trong túi áo đưa sang, ngẩng đầu lên nói nhỏ: “Thím năm, cho thím nè.”
Long tộc ghét nhất là nợ ân tình.
Cô có đôi bàn tay nhỏ, cầm bốn, năm củ khoai lang.
Nhưng thím năm cực kỳ vui vẻ xoa xoa đầu cô: “Thím năm không ăn, cháu ăn đi, đừng chạy đến chân núi chơi đó.”
Không sai, thím năm chính là thím nhiệt tình năm ngoái bắt Hách Liên Kiều trở về.
Trên đường cõng cô bé trở về thì đã bị cô công chúa nhỏ xinh xắn mềm mại chiếm được trái tim.
Chờ người lớn đi rồi thì Tam Ni nuốt nước bọt hỏi: “Em gái, em có ăn bánh gạo này không?”
Bánh gạo được trộn với bột và mì, màu vàng óng, vừa thơm vừa ngọt.
Hách Liên Kiều lắc đầu nói: “Không ăn.”
Cô vừa ăn sáng xong, bụng vẫn còn no kềnh.
Nhưng Tam Ni chỉ mới ăn no tám phần, với lại thức ăn đều khô cằn, không có dầu, hạt thô, lúc này nghe mùi thơm bánh bột ngô thì nước miếng chảy ròng ròng.