Ngay khi Hách Liên Kiều nhìn thấy ông nội của mình, đôi chân nhỏ bé ngắn ngủn đã chạy ngay đến để khoe chiến lợi phẩm của mình: “Ông ơi, nhìn con rắn mập mạp mà cháu bắt được này!”
Ông Trần kiểm tra toàn thân cháu gái một lần đầu tiên, sau khi chắc chắn không có vết thương mới nhìn theo hướng ngón tay cô bé chỉ, sau đó mới hoàn toàn yên tâm.
Đây là rắn lục đầu đen, không có độc.
Vì vậy liền hào hứng vui vẻ khen ngợi: “Bé ngoan của chúng ta thật lợi hại!”
Hách Liên Kiều ưỡn bộ ngực nhỏ, mặt đầy kiêu ngạo nói: “Cháu là lợi hại nhất!”
Nếu dáng vẻ này của cô bị mấy thằng nhóc rồng con của Xích Long tộc nhìn thấy, không biết sẽ cười nhạo cô bé mặt mày ra làm sao.
Đường đường là Long tộc mà lại vì một con rắn nhỏ choáng váng vì sợ mà dương dương tự đắc, tự mình đắc ý, thật là cười chết Long tộc!
Nhưng ở đây chỉ có ông nội yêu thương cô bé, chỉ biết dỗ dành cô: “Đúng vậy, lợi hại nhất. Về nhà kêu bà nội cháu hầm canh rắn cho cháu ăn.”
Nhưng Hách Liên Kiều lại lắc đầu, trực tiếp chỉ định đầu bếp: “Cháu không ăn canh rắn đâu, ông nướng cho cháu ăn đi.”
Lần trước ông nội nướng rắn ăn rất ngon miệng.
Ông Trần liền cười đáp: “Được, được rồi, ông nướng cho cháu ăn, phết chút dầu mè với hoa tiêu, nướng cho cháu đến thơm ngào ngạt.”
Nghe ông nội nói, Hách Liên Kiều không nhịn được mà chảy nước miếng.
Cô hút hút nước miếng, không kịp chờ đợi nói: “Được, được ạ, chúng ta mau về nhà đi.”
“Được rồi, có muốn ông nội bế cháu về không?”
Hách Liên Kiều biết mình đi quá chậm, liền giang cánh tay nhỏ ra với ông nội: “Muốn ạ!”
Ông Trần một tay bế cháu gái nhỏ, một tay xách con rắn vặn vẹo đi, từ đầu tới cuối không hề nhìn đứa cháu gái Tam Ni còn lại đến một cái.
Tam Ni lại không bận tâm chút nào, ngược lại hăng hái cắt thật đầy cỏ cho lợn, muốn cắt xong thật sớm để về ăn thịt rắn nướng.
Trên đường trở về, Hách Liên Kiều và con rắn cô bắt được đã trở thành tâm điểm của toàn bộ công xã.
“Ôi chao, đấy là con rắn mà bảo bối ngoan bắt được à? Nhìn to thật đấy.”
“Đúng là cháu bắt đó!”
“Bé ngoan giỏi quá!”
“Cháu là lợi hại nhất!”
Những cuộc trò chuyện như vậy, Hách Liên Kiều luôn lặp lại không biết mệt. (Tật xấu chung của Long tộc, tự cao tự đại, thích khoe khoang)
Ông Trần nghe xong cũng vui vẻ tự hào, biểu hiện cụ thể chính là khuôn mặt luôn yêu thích, không hề nghiêm nghị.
Cũng có người cố ý nói chuyện trêu chọc Hách Liên Kiều.
“Bé ngoan à, cháu xem con rắn to như vậy, ăn không hết sẽ để hỏng mất, hay là chia cho bác/ thím một ít có được không?”
Công chúa nhỏ bảo vệ đồ ăn lập tức lắc đầu, nghiêm túc từ chối nói: “Không được, còn không đủ cho nhà cháu ăn no!”
Nhưng giọng sữa của cô bé vừa mềm vừa dẻo, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng hồng, non nớt múp míp thịt lại còn ưa nhìn, vậy nên khuôn mặt nhỏ cố ra vẻ nghiêm túc thì ngoại trừ sự dễ thương ra, chẳng hề có chút sức răn đe nào.
Dĩ nhiên cũng có một bộ phận ghen tị đỏ mắt, mắt nhìn chằm chằm thịt rắn trong tay ông Trần tựa như keo dính không dứt ra được.
Nếu người bắt rắn không phải nhóc con hôi sữa Hách Liên Kiều này, bọn họ nhất định bắt ông Trần góp vào của chung!
Điển hình cho việc mình không ăn được cũng không để cho người khác ăn.
Còn có một ít người lắm mồm, âm thầm khua môi múa mép.
“Không biết ông bà nhà họ Trần trúng tà gì mà lại cưng chiều thứ hàng lỗ vốn như bảo bối vậy.”
“Đúng vậy, ngay cả cháu đích tôn cũng chưa từng thấy được ông Trần bế như này!”
“Theo tôi thấy, sau này nhà họ Trần chắc chắn sẽ ầm ĩ, nhất là Chu Chiêu Đệ nhà thằng hai, cô ta có hai đứa con trai liền!”
…
Hai ông cháu vừa mới bước chân trước vào cửa, Mã Tú Liên đã vội vàng bước theo chân sau.
“Bà ơi, bà nhìn con rắn cháu bắt được này!” Hách Liên Kiều lại chỉ vào con rắn, khoe khoang một lần nữa.
Con rắn to và nặng quá, cô không cầm nổi, Tam Ni lại không dám cầm, chỉ có thể gọi Trần Nhị Bảo có lá gan lớn nhất tới.
Hơn nữa, cô cũng rất hiểu cảm giác khó chịu lúc đói bụng. (Ai cũng nói công chúa nhỏ có trí nhớ siêu tốt)
Sau một hồi im lặng, Tống Bình Bình nhận lấy khoai lang sấy: “Được.”
Kết quả là Trần Nhị Bảo không đến, ông Trần đích thân đến.