Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Phúc Bao Ở Thập Niên 60

Chương 40: Thật muốn ôm về nhà

Chương 40: Thật muốn ôm về nhà




Hách Liên Kiều nghi hoặc chớp chớp mắt, cất giọng sữa hỏi: “Chị gái trẻ đẹp như vậy, tại sao muốn gọi là thím?”

Công chúa nhỏ không phải là đang nịnh nọt.

Chị gái này là người đẹp nhất mà cô từng thấy sau khi đến thế giới này!

Con gái đều thích nghe những lời khen, Giang Mạn Vân cũng không ngoại lệ.

Cô ấy che miệng khẽ cười: “Bé gái này thật khéo ăn nói, thím đã có một đứa con trai lớn tuổi hơn cháu rồi.”

Cô ấy trông thật xinh đẹp, khí chất cũng tốt, làm động tác này không có một chút giả vờ nhu mì nào, ngược lại rất đẹp mắt, làm cho người đều là phụ nữ như Chu Chiêu Đệ nhìn đến phát ngốc.

Cái mỏ nhỏ nhắn hồng hào của Hách Liên Kiều mở ra, ngạc nhiên và háo hức hỏi: “Không lẽ chị gái cũng là thần tiên sao?”

Cô biết con người rồi sẽ già đi, nhưng thần tiên bọn họ thì không.

Lời này làm cho Giang Mạn Vân vui như mở cờ trong bụng, nhưng vẫn dịu dàng giải thích: “Thím là người, không phải thần tiên nha~”

Trần Nhị Bảo ngay lập tức khoe khoang, vô cùng tự hào nói: “Em gái cháu chính là nàng tiên nhỏ trên trời xuống trần đó!”

Hách Liên Kiều phồng má cảm thấy có chút thất vọng: “Thì ra không phải.”

Nhìn dáng vẻ mập mạp mũm mĩm của cô, Giang Mạn Vân thật sự không thể nhịn được nữa vươn tay véo nhẹ một cái.

Trời ạ, so với tưởng tượng còn mềm hơn.

Hách Liên Kiều cũng không tức giận, chỉ là mở to đôi mắt đẫm nước nhìn cô ấy, cực kỳ nghiêm túc nói: “Chị gái, chị không được tùy tiện chạm vào mặt em.”

Giọng sữa mềm mại, khuôn mặt thịt nhỏ nhắn hồng hào lúc làm biểu cảm nghiêm túc càng đáng yêu hơn, Giang Mạn Vân chỉ cảm thấy trái tim sắp bị sự đáng yêu trước mắt làm cho tan chảy rồi.

Dễ thương hơn nhiều so với đứa con trai của mình cả ngày đều làm ra vẻ như một ông cụ non!

Vì thế cô ấy ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy thím xin lỗi cháu có được không? Xin lỗi, thím không nên tùy tiện chạm vào mặt cháu.”

Hoàn toàn khác với giọng hào sảng của người nhà họ Trần, cô ấy nói chuyện nhỏ nhẹ ôn nhu, nghe rất dễ chịu.

Hơn nữa công chúa nhỏ là một con rồng nhỏ rộng lượng, cực kỳ độ lượng vẫy vẫy tay thịt nhỏ: “Không sao ạ.”

Giang Mạn Vân càng nhìn càng thích, liền lấy ra vài viên kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi áo: “ Đây, thím mời các cháu ăn kẹo.”

Cô ấy đưa cho Trần Đại Bảo Trần Nhị Bảo mỗi đứa một viên, lại đưa cho Hách Liên Kiều ba viên.

Hai anh em không chờ được nữa lập tức bóc vỏ kẹo ra, đem kẹo bỏ vào trong miệng.

Nhưng Hách Liên Kiều lễ phép: “Cảm ơn chị gái.”

Giang Mạn Vân cười sửa lại cô: “Phải gọi là thím.”

Trong lòng âm thầm gào thét: Sao lại ngoan như vậy! Thật muốn ôm về nhà nuôi!!

Hách Liên Kiều rất nghe lời sửa lại: “Cảm ơn thím.”

“Thật ngoan, không cần khách sáo.”

Lúc này, Trần Nhị Bảo đột nhiên kêu lên: “Ngon quá! Ngon quá! Kẹo này ngon quá đi!!”

Giọng nói và biểu cảm của cậu bé quá phấn khích, khoa tay múa chân thúc giục Hách Liên Kiều: “Bé ngoan mau ăn đi, thật sự rất ngon! Anh chưa bao giờ được ăn viên kẹo nào ngon đến như vậy!!”

Mã Tú Liên chê cậu bé quá mất mặt, không nặng không nhẹ gõ vào đầu cậu bé một cái: “Kêu la cái gì vậy!”

Hách Liên Kiều cũng bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, ngậm một lúc sau, trong miệng đều tràn ngập một mùi sữa thơm nồng.

Đôi mắt to của cô cong lên thành hài vầng trăng lưỡi liềm xinh đẹp, biểu cảm vừa thỏa mãn vừa vui vẻ: “Thật ngon nha!”

So với kẹo trái cây còn ngon hơn!

Nói xong liền đem hai viên kẹo đưa lên cao cho bà nội: “Bà nội ăn đi, còn có ông nội nữa.”

Mã Tú Liên ngay tức khắc cười tít mắt: “Bà và ông nội không ăn, cục cưng ngoan tự mình ăn đi nha.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch