Nghe âm thanh mềm mại của cô, khóe miệng Cố Đình Vân không khỏi nhếch lên.
Nhưng mà còn không đợi anh nói cái gì, Hách Liên Kiều đã "viu" một cái đoạt lấy kẹo sữa từ trong tay anh, hung hăng nói: "Đây là của em, anh không được ăn!"
Vừa nói cô vừa dùng bàn tay nhỏ bé đầy thịt lấy viên kẹo sữa nhanh chóng bóc ra bỏ vào miệng, vui vẻ ăn.
Sinh động giải thích cái gì gọi là qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người.
Cố Đình Vân cũng không tức giận, hiền hòa nói: "Ừ, của em, anh không ăn."
Hách Liên Kiều cũng không tin, bởi vì một trăm năm qua cô đã bị con Rồng xấu xa kia trêu nhiều đến mức không đếm nổi.
Trong miệng cô ngậm kẹo sữa, nói không rõ lẩm bẩm nói: "Anh lại muốn làm cái gì xấu đúng không?"
Nhìn má cô phồng lên, ngón tay Cố Đình Vân giật giật, thuận theo tâm ý giơ tay véo bên má mập mạp nhìn có vẻ mềm mại của cô.
Sau đó lập tức bị xúc cảm mềm mại làm cho ngạc nhiên, trong nháy mắt khiến cậu nhớ tới sữa đông lạnh bà ngoại làm.
Cho nên cậu chẳng những nhéo, còn kéo kéo, muốn nhìn xem con rùa nhỏ này có phải cũng là do sữa đông lạnh làm ra hay không.
Hách Liên Kiều: "..."
Cô đã biết con Rồng xấu xa này không có ý tốt mà!
Nhưng mà công chúa nhỏ vẫn luôn chịu áp lực ức hiếp cũng không dám phản kháng, cô chỉ có thể dùng một đôi mắt to trắng đen rõ ràng phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu: "Anh mau buông ra!"
Ai, đánh không lại con Rồng xấu xa này, thực sự tức giận nha!
Cố Đình Vân rất hài lòng với phản ứng hung dữ của cô, cậu thích em gái không thích khóc.
Cậu lưu luyến thu tay về, trong mắt mang theo khát vọng nhìn về phía mẹ cậu, lại hỏi: "Thật sự không thể mang em gái về nhà chúng ta sao?"
Sau đó chỉ thấy trên mặt con trai lộ ra cảm xúc tiếc nuối rõ ràng, trong lòng vừa buồn cười vừa kinh ngạc.
Cô ấy thật không nghĩ tới con trai lại thích bé ngoan như vậy.
Vốn chỉ là muốn mang đứa con trai cả ngày xụ mặt, không cùng những đứa nhỏ khác chơi đùa ra ngoài đi dạo, thuận tiện đến thăm em gái xinh đẹp đáng yêu mà thôi.
Trong lúc đó, sau khi thoát khỏi ma trảo, Hách Liên Kiều thừa dịp hai người nói chuyện, dùng tốc độ nhanh nhất ôm kẹo sữa chạy vào trong phòng ông bà nội.
Không khéo Mã Tú Liên lại đang cầm tiền đi ra, vì thế công chúa nhỏ cứ như vậy đụng thẳng vào đùi bà nội, ngã chổng bốn chân lên trời, biến thành con rùa nhỏ bị lật vỏ. (Hình ảnh nội tâm của cậu ấm nhà họ Cố)
Giang Mạn Vân cũng không nhịn được cười, nhưng để ý đến mặt mũi công chúa nhỏ nên không cười ra tiếng.
"Ôi chao!"
Mã Tú Liên cũng nhịn cười, kéo cháu gái nhỏ lên: "Bảo bối, sao lại chạy nhanh như vậy! Cháu ngã đau không?"
Hách Liên Kiều mất mặt lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cố gắng vãn hồi thể diện lớn tiếng hét lên: "Không đau!"
Trên mông nhỏ của cô nhiều thịt ngược lại không đau, nhưng mặt đau đó.
Hừ, quả nhiên con Rồng xấu xa vừa xuất hiện là không có chuyện tốt gì!
Vì thế cô bé vội vàng chạy vào trong phòng, trốn đi rất xa.
Tuy rằng Cố Đình Vân rất muốn đi vào theo nhưng cậu được giáo dưỡng rất tốt, không được chủ nhân cho phép sẽ không tùy ý tiến vào phòng người khác.
Thế nên cậu đứng ở cửa, cách rèm cửa hỏi: "Bảo bối ngoan, anh có thể đi vào không?"
Hách Liên Kiều không chút nghĩ ngợi liền nói: "Không được!"
Nói xong cô lập tức cởi giày chui vào trong chăn trốn đi, ngay cả một khe hở cũng không giữ lại.
Bởi vì cô biết cho dù nói không được, con Rồng xấu xa kia cũng sẽ tiến vào, hơn nữa còn rất có thể sẽ lại lấy cô làm gối đầu gối ngủ!
Mà Cố Đình Vân chỉ đứng ở cửa phòng, có chút rầu rĩ không vui mím môi.
Cậu không hiểu tại sao bé rùa nhỏ không thích mình như vậy.
Nhìn đứa con trai mang vẻ kinh ngạc hiếm thấy, trong lòng Giang Mạn Vân cười không ngừng, lại nói với Mã Tú Liên: "Bác gái, tiền này cháu sẽ không nhận."