Hách Liên Kiều còn nghĩ rằng con Rồng xấu xa đó lại cố tình trêu chọc mình, vì thế cô cứng cổ, một mặt hùng dũng nói: “Lăng Thẩm Uyên chính là anh, anh đúng là tên lừa đảo! Em ghét nhất là anh!!”
Cô mới không sợ cậu đâu!
Cùng lắm thì, cùng lắm thì bị cậu cõng trên lưng xoay một vòng mà thôi!!
Đôi lông mày nhỏ của Cố Đình Vân nhăn lại: “Tên anh là Cố Đình Vân, không phải Lăng Thẩm Uyên.”
Cậu có chút không vui khi con rùa nhỏ nhận ra cậu là người khác.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cậu có chút vui mừng, bởi con rùa nhỏ không hề ghét cậu, mà là ghét tên lừa đảo tên Lâm Thẩm Uyên.
Biểu cảm hùng dũng trên mặt Hách Liên Kiều lập tức đông cứng lại: “Cái gì?”
Vẻ mặt Cố Đình Vân trông nghiêm túc, nói ra từng chữ: “Tên anh là Cố Đình Vân, xuất phát từ câu thơ trong bài thơ《Đình Vân》của Đào Uyên Minh: Đình Vân sương khói, mưa rơi lất phất.”
Hách Liên Kiều bĩu môi lộ ra hàm răng trắng nhỏ của mình, véo nắm thịt nhỏ, hung hăng nói: “Anh đừng hòng trêu chọc em, em tuyệt đối sẽ không bao giờ bị lừa nữa!”
Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận sai uy long của con rồng lớn xấu xa này!
Cố Đình Vân thấy cô vừa hung dữ vừa đáng yêu như một con mèo nhỏ có móng vuốt, nhịn không được đưa tay sờ lên cái đầu nhỏ: “Anh không có trêu chọc em, cha anh tên Cố Thanh Sơn, mẹ anh là Giang Mạn Vân, người phụ nữ vừa rời đi.”
Công chúa nhỏ từ đầu đã quen với việc véo véo sờ sờ của con rồng xấu xa, cô không hề né tránh mà chỉ nhìn cậu với vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả cái miệng nhỏ nhắn hồng hào cũng há thành chữ O.
Đại Ma Long sinh ra và lớn lên ở trên trời từ khi nào mà đã có cha mẹ rồi?
Sau đó, ngẫm lại nhớ tới điều mình vừa nghe được, con rồng lớn xấu xa tự cao tự đại gọi dì Giang là “mẹ”.
Có khi nào con rồng lớn xấu xa đã bị thiên lôi đánh ngốc rồi không?
Cô nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi: “Vậy, vậy thì anh có biết em là ai không?”
Cố Đình Vân gật đầu: “Em còn nhỏ, là một bảo bối ngoan, và là cháu gái của bà Trần.”
Xong rồi, xong rồi, con rồng lớn xấu xa thật sự bị thiên lôi đánh rồi!
Công chúa nhỏ cau mày lo lắng: làm sao bây giờ?
Thấy vậy, Cố Đình Vân nghĩ rằng cô không hài lòng với cách dỗ dành trước đó của mình nên bèn giải thích: “Anh không nói dối em, nhà anh thật sự có socola và thịt bò hộp, chỉ là không mang ra ngoài.”
Nghe xong, Hách Liên Kiều xua đi nỗi buồn của mình, cất giọng tỉnh bơ hỏi: “Vậy tại sao anh không mang theo?”
Giọng điệu nói như một lẽ đương nhiên, hợp tình hợp lý.
Cô khẽ nghiêng đầu, đảo qua đôi mắt to, giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào, lập tức đập vào trái tim bé bỏng của Cố Đình Vân: “Bây giờ chúng ta có thể đến nhà anh lấy.”
“Vậy chúng ta đi ngay đi!”
Hách Liên Kiều nhất thời hưng phấn nhảy dựng lên, mang giày chạy ra ngoài, “Bà, cháu đi ra ngoài chơi đây!”
Nhưng Mã Tú Liên không ở trong phòng chính, không có trong phòng bếp, cũng không ở trong sân.
Thế nên, Cố Đình Vân chạy theo cô một cách không vội vã, nhìn cô chạy quanh từng căn phòng với đôi chân ngắn ngủn.
Nghĩ thầm rằng con rùa nhỏ mũm mĩm này chạy khá nhanh, chạy đua với thỏ có lẽ sẽ thắng.
Hách Liên Kiều không thấy bà của mình, nên cô nói với Tam Ni và Tứ Ni đang phơi quần áo: “Chị Tam Ni, em ra ngoài chơi với Cố Đình Vân nhé.”
Tam Ni ngơ ngác nói: “Cố Đình Vân là ai?”
Hách Liên Kiều thản nhiên chỉ lại: “Đây, anh ấy là Cố Đình Vân.”
Tam Ni nhìn theo, sau đó há to miệng, nhà bọn họ từ khi nào đã có người thân từ thành phố xuống?