Tuy là mấy ngày nay Lý Xuân Hoa đã quen nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng vẫn không khỏi nhắc nhở: “Mẹ, Ngũ Ni bây giờ vẫn chưa nghe hiểu mẹ nói gì đâu.”
Sau đó chỉ thấy trên mặt mẹ chồng cô ta lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Bảo bối ngoan của chúng ta không tên là Ngũ Ni, cái tên này khó nghe quá.”
Lý Xuân Hoa ngẩn người ra nói: “Nếu không gọi là Ngũ Ni, thì gọi là gì hả mẹ?"
Hơn nữa cái tên Ngũ Ni cũng đâu có khó nghe, so với cái Đại Nha và Nhị Nha của nhà ông Lý bên cạnh không phải càng dễ nghe hơn sao.
Câu hỏi này khiến Mã Tú Liên khựng lại.
Mấy năm rồi bà cũng không đọc qua sách, tự nhiên cũng không nghĩ ra được cái tên nào hay.
Vì vậy cau mày suy nghĩ nửa ngày trời, sau đó đột nhiên vỗ đùi: “Có rồi!”
Giọng nói lớn bất ngờ vang lên làm cho Lý Xuân Hoa giật mình.
Mã Tú Liên lộ rõ vẻ mặt ảo não, vội vàng vỗ về dỗ dành cháu gái: "Ôi, bảo bối ngoan có bị sợ hay không, à ơi…”
Hách Liên Kiều ngay cả lông mày cũng không động đậy, mấy ngày nay cô bé cũng đã quá quen với những hành động bất ngờ này của bà mình rồi.
Nhìn thấy cô bé mở đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm mình, không có chút rụt rè sợ hãi, Mã Tú Liên mới yên lòng, thấp giọng nói: "Chờ đến khi bảo bối ngoan đầy tháng, bà sẽ đi tìm một người có học thức ở điểm thanh niên trí thức, tìm cho bảo bối ngoan một cái tên thật hay, nói gì đi nữa bọn họ cũng là người có ăn có học.”
Lý Xuân Hoa khẽ mở miệng, không thể tin được nhìn vẻ mặt đang đắc ý của bà cụ: Cử chỉ không bình thường này của mẹ chồng cũng quá lợi hại rồi!
“A!”
Đột nhiên, Hách Liên Kiều rầm rì một tiếng: Cô đói rồi.
Mã Tú Liên liền vội vàng đặt cô bé vào lòng ngực Lý Xuân Hoa, cho cô bé uống sữa.
Một trong những quy luật sinh tồn của Long tộc: Trời đất bao la, ăn uống là chuyện hàng đầu!
Mã Tú Liên thấy cô bé uống được nhiều như vậy liền vui mừng không thôi, nhưng Lý Xuân Hoa lại buồn bã nói: "Mẹ, Ngũ, bảo bối ngoan cũng có thể ăn một chút rồi, con sợ không đủ sữa cho con bé.”
Cô bé so với Tiểu Bảo lúc trước đã có thể ăn được rồi.
Hách Liên Kiều nghe thấy tin dữ này động tác có chút dừng lại một chút, sau đó càng uống một cách mãnh liệt hơn.
Giống như đây là bữa ăn cuối cùng của cô bé vậy.
Quy tắc sinh tồn thứ hai của Long tộc: Thức ăn có hạn, có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Mã Tú Liên sợ cô bé bị sặc nên vội vàng trấn an: "Không vội, không vội, bà nội nhất định sẽ kiếm đủ sữa cho cháu của bà uống!”
Vì vậy trở về phòng, bà liền bàn bạc cùng ông Trần: "Con dâu thứ ba thân thể yếu ớt, không đủ sữa nuôi con, tôi nghĩ nên hầm một con gà mái già để cho con dâu bồi bổ."
Bà thừa nhận mình cũng có chút trọng nam khinh nữ, trước kia khi vợ thằng ba mang bầu bụng tròn, lại thích ăn cay, nên bà không bồi bổ thêm cho con dâu, chỉ chiếu theo quy tắc cũ ba ngày ăn một quả trứng gà.
Bây giờ nghĩ lại liền hối hận không thôi.
Ông Trần không có ý kiến gì: “Được.”
Ngày hôm sau, Mã Tú Liên liền dậy thật sớm.
Bà đun nước giết gà nhổ lông, tự tay hầm một nồi canh gà thơm phức.
Sau khi dặn dò con dâu cả trông nồi canh gà, mới bưng canh gà đến phòng của con trai thứ ba: “Nào, vợ thằng ba, mau dậy uống canh gà đi.”
Lý Xuân Hoa đang cho con bú nhìn mẹ chồng mặt mày hớn hở, trong tay đang bê một bát canh gà thơm phức khói bốc lên nghi ngút, đã lâu không được bà yêu chiều gì, nay lại được uống canh gà trong lòng cô ta có chút lo sợ.
Phải biết rằng, đầu năm mỗi nhà chỉ được nuôi ba con gà, nếu có nhiều gà hơn, họ sẽ bị coi là giai cấp tư sản.
Vì vậy, trừ khi vào những ngày trọng đại, hay là lễ mừng năm mới mới được ăn thịt gà.
Mã Tú Liên đã ôm đứa cháu gái nhỏ của mình đứng dậy, nói: "Cháu gái ngoan của bà đã ăn no chưa?"
Vừa dứt lời, Hách Liên Kiều đã ăn no, lập tức ợ nhẹ, trớ ra một ít sữa.
Hách Liên Kiều: ... Cô thân là Rồng không được đánh mất sự uy nghiêm cùng anh minh của Long tộc!
Vì vậy, cô liền nhắm mắt lại, coi như không xảy ra chuyện gì.
Mã Tú Liên mỉm cười, lấy khăn tay lau vết sữa: “Xem ra bảo bối ngoan của chúng ta đã ăn no rồi, giỏi lắm!”
Nhìn thấy mẹ chồng từ ái ở trước mắt, Lý Xuân Hoa đột nhiên rùng mình một cái.
Mẹ chồng cô ta không phải thực sự bị trúng tà đó chứ!