Đây đã là ngày thứ ba Thẩm Vãn Tịch bị thợ săn khiêng về nhà từ chợ nô lệ.
Nàng muốn chạy trốn, muốn ngủ, cũng muốn chết. Nhưng không hề nghĩ cứ như vậy tuyệt vọng mà nằm trên giường chờ đói chết, đau chết.
Cổ họng như muốn bốc hơi, nửa người dưới vì bị gãy chân nên cũng đau đến chết lặng, tóc mai hai bên ướt sũng, chắc là phân nửa mặt bên phải cũng bắt đầu chảy mủ.
Thẩm Vãn Tịch khó khăn nâng mí mắt, lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, cực kì khó chịu.
Thợ săn thối tha!
Gương mặt hiện lên vẻ đau xót, trong lòng Thẩm Vãn Tịch cũng thầm mắng một câu.
Nam nhân kia mua nàng ở chợ nô lệ rồi đem về, mặc kệ ăn uống của nàng, ngược lại cứ thế cầm cung tiễn xoay người liền ra cửa, mãi cho đến hôm nay còn chưa có trở về.
Hai lượng a! Nàng tốt xấu gì cũng đáng giá hai lượng bạc, thôn dân bình thường một năm cũng chỉ kiếm được chừng ấy tiền.
Những thợ săn kia đều là dựa vào việc săn bắn trong núi để sống tạm, đây cũng không được coi là nghề nghiệp kiếm nhiều tiền, rất có khả năng ăn bữa nay lo bữa mai.
Chờ nàng hoàn toàn chết đi rồi, cũng không biết nam nhân kia có hối hận khi mua nàng hay không nữa!?
Đùi phải mới có chút giật giật, Thẩm Vãn Tịch nhất thời đau đến cả người phát run, khẽ hít một ngụm khí lạnh, kể từ đó càng không ngủ được, chỉ có thể nằm ở trên tháp nghĩ ngợi lung tung.
Ba ngày trước Thương Châu Tây Thị cực kì náo nhiệt, chợ nô lệ có người mới đến, trong đó có một nữ tử tóc vàng mắt xanh thuộc dị tộc, không chỉ toàn thân trắng nõn, hơn nữa trời sinh còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt, dẫn tới người đi đường sôi nổi dừng chân, không dời mắt được.
Kẻ buôn người cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, mở miệng liền ra giá hai ngàn lượng.
Đem ra so sánh, góc hẻo lánh bẩn thỉu nơi nhốt Thẩm Vãn Tịch có giá tiện nghi hơn nhiều, chỉ cần hai lượng liền được mang người đi.
Khi đó, nàng co rúc ở góc hẻo lánh, cả người bị xích sắt hoen rỉ buộc chặt, khắp nơi đều là vết thương do trầy xước, quần áo rách thành mảnh vải quấn trên người, nhìn qua chật vật không chịu nổi.
Không ai biết, đầy tớ mà không ai thèm mua này lại là nữ nhi thứ ba của Thương Châu Hầu- đệ nhất mỹ nhân ngày xưa của Thương Châu.
Vốn dĩ trưởng nữ của Thương Châu Hầu là Thẩm Vãn Ngâm được định cùng với thế tử Tạ Thiệu của Tịnh Châu Hầu làm đám hỏi. Nhưng chả biết tại sao Tạ Thiệu kia lại sửa miệng, muốn cưới người khác là nữ nhi thứ ba của Thẩm gia. Tuy rằng Thẩm Vãn Tịch không muốn, nhưng trưởng tỷ lại bởi vì vậy mà hận nàng.
Sau này khi đi thưởng ngoạn tại Hàn Giang, trên đường đi nàng bị trưởng tỷ hạ độc huỷ dung, đánh gãy đùi phải sau đó đem thả chìm xuống sông.
Nếu không phải tình cờ lúc đó thuỷ triều lên đem nàng đánh vào bờ, sợ rằng giờ phút này nàng đã sớm bỏ mạng ở trong bụng cá rồi.
Sau khi kẻ buôn người cứu nàng lại không nhịn được mà thầm mắng một câu, vốn đã quyết định rời đi, nghĩ nghĩ lại quay trở về nhìn một chút, dường như đang đánh giá xem nàng có đáng giá để hắn tốn một khoản phí đi đường hay không. Cứ như thế lặp đi lặp lại ba lần, lúc này hắn mới khẽ cắn môi đem nàng mang đi cùng.
Đại khái là chỉ cần tốn chút miệng lưỡi, hẳn là cũng có thể đem bán ra ngoài được.
Đem cho nhà giàu làm thông phòng cũng thu được chút tiền đấy thôi?
Thẩm Vãn Tịch không biết là kẻ buôn người kia nhìn trúng cặp mắt đào hoa của nàng, không chỉ trong suốt mà còn lấp lánh như lưu ly, cho dù mặt bị tổn thương cực kì nghiêm trọng, nhưng ánh mắt này lại làm cho người ta nhớ mãi không quên.
Nhưng mà lúc này nàng đang cúi đầu không có ngước mắt nhìn, ý thức cũng có chút mơ hồ.
Trong mơ màng, nàng chỉ nhớ rõ xiềng xích bị giật giật, sau đó đối phương tra chìa khoá màu đồng mở ra, phát ra một tiếng vang trầm thấp.
Nàng bị một nam tử mặc trang phục thợ săn khiêng lên vai, sau đó đi đường hơn nửa ngày trời.