Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Trù Nương Nhà Thợ Săn

Chương 16:

Chương 16:




Thời khắc kia nàng phảng phất như bị hắn cuốn vào dòng sông rộng lớn, chìm vào rất sâu, mà nàng dựa vào ngực hắn, giống như dựa vào bức tường kiên cố, hoàn toàn không thể thoát thân.

Nếu là thật sự lo lắng, lần trước hắn cũng sẽ không để nàng ở nhà một mình nhiều ngày như thế, mạng nhỏ không bị mất may nhờ tạo hóa của nàng.

Thẩm Vãn Tịch thản nhiên nghe vào tai trái ra tai phải, lập tức nói lảng đi: “Lần đầu ta hầm một nồi canh nhạn, nếu là ngươi không chê, liền ở lại ăn một chút”.

“Được a! Ta nếm thử tay nghề của tẩu!” Chung Đại Thông chưa bao giờ là người khách khí. Vân Hoành khẽ thở dài một cái, xoay người đến trong tủ lấy cái chén múc canh.

Nước canh trắng ngà bên trên rắc mấy lá hành xanh biếc thái nhỏ, da bì trắng mềm trong suốt, chất thịt non mịn mềm nhũn, mùi giống thịt ngỗng, nhưng so với thịt ngỗng càng thêm tinh tế tỉ mỉ thơm ngon. Hơn nữa Thẩm Vãn Tịch xử lý da lông cực kì sạch sẽ, đến cả một chút mùi cũng không có.

Vân Hoành lẳng lặng nhấp một ngụm canh, mùi hương thơm nồng tại môi lưỡi đảo quanh, sau khi vào cổ họng càng như ngấm vào tận xương, làm cho kinh mạch toàn thân như giãn ra, mệt mỏi một ngày đều biến mất hầu như không còn.

Trù nghệ của hắn trước giờ vẫn luôn không tốt, một ngày ba bữa đều là qua loa cho xong. Nếu như ra ngoài săn thú ở màn trời chiếu đất, cũng chỉ nướng chút đồ rừng ăn qua loa cho xong bữa.

Canh thịt ngon đến cực điểm như vậy, tựa hồ rất nhiều năm rồi không ăn qua.

Chung Đại thông căn bản không rảnh nhấm nháp, chỉ qua một lát chén canh liền thấy đáy, ngẩng đầu nhìn hai người, một thì sắc mặt trầm lãnh, một thì đi đứng không tiện, thôi thì…

Hắn cười ngốc nghếch, trực tiếp đến bên nồi lại múc một chén. “Tẩu tử, tẩu làm canh so với tiệm cơm trên trấn còn muốn ngon hơn!”

Thẩm Vãn Tịch cười nói: “Nguyên liệu nấu ăn không nhiều, ta liền tùy ý mà làm, nếu là có măng tươi, khoai từ hoặc củ sen cắt thành khối cho vào canh cùng hầm, nghĩ đến vị sẽ càng ngon hơn”.

Chu Đại thông chỉ nghĩ tới một chút, nước miếng không nhịn được mà tràn ra đầy miệng. “Tiểu tẩu tử tuổi tác không lớn, làm sao trù nghệ lại tinh thông như vậy? Thê tử ta so với tẩu còn muốn lớn hơn vài tuổi, lại chỉ biết làm vài món thường ngày, cũng không bằng tẩu làm ngon như vậy”.

Mũi Thẩm Vãn Tịch đau xót, mắt rũ xuống, trái tim cũng theo đó có chút đau đớn: “Nương ta tinh thông trù nghệ, đại khái là di truyền xuống."

Khách nhân thường xuyên ra vào Thương Châu đến đệ nhất tửu lâu Minh Nguyệt, có lẽ còn nhớ rõ mười mấy năm trước nơi này có một vị nữ đầu bếp diện mạo xinh đẹp như tiên nữ, tên gọi Mạnh Nhiễm.

Được xưng là “Đoá hoa Minh Nguyệt”, không chỉ là một người đẹp dịu dàng mà trù nghệ cũng cực kì tinh xảo, đến cả đầu bếp có một thân trù nghệ ba mươi năm kinh nghiệm cầm muôi ở Minh Nguyệt lầu so với nàng cũng không bằng.

Đó chính là mẫu thân của Thẩm Vãn Tịch, sau này nàng cũng dựa vào một tay trù nghệ mà chạm tới trái tim Thương Châu Hầu, rồi vào phủ làm di nương.

Mọi người đều nói rằng nàng bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nhưng ai cũng không biết, tất cả kiêu ngạo của nàng đều thua bởi một nam nhân, vì thế mới 30 tuổi liền buồn bực mà chết.

Thẩm Vãn Tịch nguyên bản không muốn khóc, nhưng nghĩ đến đây đôi mắt liền đỏ, ánh mắt cũng chậm rãi thay đổi trở nên mơ hồ.

Vân Hoành thấy nàng bỗng nhiên thương tâm, cũng đoán được lời vừa rồi chọc nàng không thích, nhất thời có chút không biết phải làm sao. Hắn đặt chén canh xuống chăm chú nhìn nàng hồi lâu, lại quay đầu đi liếc Chung Đại Thông một cái.

Chung Đại Thông đang thời điểm tập trung ăn uống đầy miệng, đột nhiên bị ánh mắt này trấn trụ, ngẩng đầu trông thấy Thẩm Vãn Tịch nước mắt lăn xuống, vội vàng uống sạch toàn bộ canh, lưu loát lau miệng đem bát buông xuống, quan tâm hỏi: “Tiểu tẩu tử làm sao vậy, có phải nhớ nhà hay không?”

Trong lòng hắn tuy nghi hoặc một cô nương bị mua về từ chợ nô bộc đến cùng là có lai lịch gì, cũng hiếu kì gương mặt bị tổn thương này là do người phương nào gây ra, nhưng trước mắt chỉ có thể đem tất cả những băn khoăn để ở trong lòng.

Thẩm Vãn Tịch cắn môi lắc đầu, cố gắng đem nước mắt còn lại nghẹn trở về.

Không phải nhớ nhà, nàng chỉ nghĩ tới nương.

Lòng bàn chân khẽ động, Vân Hoành ý thức được Chung Đại Thông nhẹ nhàng đá hắn một cái, ý bảo hắn an ủi thật tốt.

Vân Hoành suy nghĩ một hồi, thẳng thắn mở miệng nói: “Ngươi đi về trước đi”.

Chung Đại Thông gật gật đầu, nghĩ đến Vân Hoành trèo đèo lội suối hái thuốc trị thương, hắn tiếp tục ở lại cũng có điều bất tiện, vì thế đứng lên nói lời cảm ta, chuẩn bị ra về.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch