Vân Hoành cầm lấy chiếc đũa gắp một ngụm cúi sát vào ngửi thử, nhất thời một mùi hương dầu hành nồng đậm nhào vào chóp mũi.
Mì rất là co dãn, một ngụm cắn xuống sướng trơn kính đạo, dầu cây hành lẫn vào nước tương, mùi hương mĩ vị tỏa ra quanh quẩn ở trong miệng. cứ tưởng rằng bỏ thêm một ít nước kho đại nhạn sẽ có chút dinh dính, nhưng hắn không hề nghĩ được cái nước chan này vậy mà phối hợp thỏa đáng, làm nên món ngon phong phú cảm giác.
Đã lâu không có nếm qua đồ ăn có tư vị tốt đẹp như vậy,Vân Hoành cảm thấy vị giác của mình gần như không nhạy nữa, nhưng một chén mì trộn dầu hành này nhìn qua bình thường không có gì lạ, vậy mà có thể khơi gợi tất cả trùng thèm ăn trong cơ thể hắn.
Thẩm Vãn Tịch mới ăn ba miếng, giương mắt nhìn bỗng nhiên sửng sốt.
Trong bát Vân Hoành vậy mà không còn gì.
Nhanh như vậy!
Trong bát ăn hết, Vân Hoành nhắm ngay một ít bà bà đinh trên bàn, chiếc đũa vươn ra liền kẹp một gắp thật to, nháy mắt đĩa rau hết một nửa.
Thẩm Vãn Tịch sợ tới mức vội vàng đem cái đĩa kéo lại, dùng cánh tay che chở, nhìn hắn như đề phòng cướp, “Ta còn chưa ăn miếng nào đâu, đều bị huynh gắp hết!”
*
Miệng nhỏ của Thẩm Vãn Tịch nhai nuốt đồ ăn giống y hệt con thỏ, hai ngày này trong lòng nàng vẫn luôn có điểm nghi ngờ, nhưng lại không dám mở miệng, châm trước hồi lâu mới hỏi: “Vân Hoành, đêm hôm trước huynh ngủ ở nơi nào?”
Nàng cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, lại bị ánh mắt trời sinh mang theo hàn ý của Vân Hoành nhìn đến, bả vai co rụt lại, vội vàng cúi đầu.
Vân Hoành ở nhà hay không không quan trọng, nàng có thể yên tâm thoải mái ngủ ở trên giường, nhưng một đêm kia hắn trở về, nàng lại một thân một mình bá chiếm giường ngủ, ngay cả Vân Hoành đi đâu cũng không biết.
Loại chuyện này, không thể mỗi đêm đều lấy ra thương lượng, cần phải sớm đặt ra quy định.
Vân Hoành đương nhiên nhớ tới đêm đó chính mình trực tiếp dựa vào chân tường miễn cưỡng chợp mắt, nhưng hắn không muốn trả lời trực tiếp câu hỏi của nàng, ngược lại hỏi: “Nàng tính toán để ta ngủ ở chỗ nào?”
Yết hầu ngứa ngứa, Thẩm Vãn Tịch che mặt ho khan hai tiếng.
Nàng cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Vân Hoành, người này đích xác là khôi ngô tuấn tú, cao lớn khỏe mạnh, thân thể nhìn qua liền thấy rất tốt, tháng ba ban đêm tuy rằng còn chút hơi lạnh, nhưng là xuân hàn đã rút đi từ lâu, mặc dù hắn có ngủ ở bên ngoài cũng sẽ không dễ dàng nhiễm bệnh phong hàn.
Nhưng nàng không dám mở miệng đề nghị, dù sao đây cũng là nhà của Vân Hoành, giường cũng là giường của hắn. Nhưng nếu không ngủ bên ngoài, vậy liền phải ngủ trong cùng một phòng, hai người một phòng, nàng trong lòng không có tâm tư suy nghĩ linh tinh, nhưng Vân Hoành đâu phải người có thể ngồi yên mà trong lòng vẫn không loạn!
Cho dù thời điểm trị mặt cho nàng còn muốn lừa nàng kêu một tiếng phu quân nữa kìa, nam nhân xấu xa!
Vân Hoành có chút than một tiếng, vừa rồi hắn cũng không phải là trêu ghẹo nàng, mà là đang hỏi rất nghiêm túc, hắn cũng muốn biết chính mình nên ngủ ở chỗ nào, vấn đề này còn chưa có mời Chung Đại Thông dạy qua.
Tuy nhiên Chung Đại Thông từng nói qua, giữa vợ chồng nên làm lễ Chu Công, nghĩ đến chuyện này vẫn là ngủ chung một cái giường là tốt nhất.
“Nếu không huynh vẫn là…”
Thấy tiểu cô nương rụt rè sợ hãi, Vân Hoành trực tiếp ngắt lời: “Ta vẫn là ngủ trong phòng đi”.
Thẩm Vãn Tịch mở to hai mắt nhìn, tinh thần hoảng hốt, thiếu chút nữa cầm bát mì đều không chắc, lại nghe thấy Vân Hoành một mặt uống nước nhuận hầu, một mặt không chút biểu tình nói: “Dạo gần đây gió trong núi lớn, tối qua ta nghỉ đêm trong núi, sáng dậy thấy yết hầu có chút phát đau, nếu là thời điểm nắng nóng thì không sao, trong khoảng thời gian này vẫn là ở trong phòng ngủ tốt hơn”.
Vân Hoành nói hai ba câu liền đem lời nàng muốn nói chắn trở về, giọng điệu bình thường không đổi sắc mặt, giống y như một chính nhân quân tử.
Thẩm Vãn Tịch đương nhiên cũng nghĩ tới kết quả như thế, nếu không thể thay đổi, vậy cũng có thể khuyên nhủ hắn ngủ dưới đất, không được nữa thì giường để Vân Hoành ngủ, chính nàng ngủ dưới đất cũng được.
Vừa nghĩ muốn an bài như thế, Vân Hoành lại đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ chăn đệm dày ném lên giường, cùng trên cái giường kia sửa sang gọn gang, hai cái chăn cách nhau một cái khe rãnh mảnh dài, ở ngoài mặt xem như ngăn cách.
Thẩm Vãn Tịch quay lại nhìn, càng xem sắc mặt càng nóng, “Huynh làm cái gì vậy?”
Vân Hoành cẩn thận suy nghĩ một chút, giải thích: “Mặt của nàng mới bôi dược, trong khoảng thời gian này không thể bị cảm lạnh, bằng không không chỉ chậm khôi phục, còn có thể dẫn phát ra chứng bệnh khác, ngủ dưới đất đối với thân thể nàng không tốt”.