Hắn đứng dậy đi qua đón thùng nước, phát giác nàng đổi một cái kiện áo bào màu đen khác, chắc là từ trong ngăn tủ tìm lấy ra.
Tay áo rất dài rộng, Thẩm Vãn Tịch cuốn ba bốn vòng, ống quần cũng mềm sụp sụp kéo lê trên mặt đất, nàng khó khăn cúi người xuống cuộn lên, đứng dậy bước đi lại bị sụp xuống. Bất đắc dĩ thở dài, nàng lại cúi người, cánh tay bỗng cảm giác nhẹ bẫng, bị hắn vững vàng giơ lên.
Vân Hoành khàn khàn thấp giọng nói: “Đừng cuốn, ngày mai ta sẽ lên trấn trên cắt mấy xấp vải để làm xiêm y cho nàng”.
Thẩm Vãn Tịch vừa muốn đáp ứng, lại lắc lắc đầu, nâng tay lên sờ má băng vải trên phải: “Vẫn là chờ qua chút thời gian nữa, cái dạng này của ta không nên gặp người”.
Vân Hoành không lên tiếng đáp ứng, đem nước trong thùng gỗ còn thừa đổ ra vườn rau.
Thẩm Vãn Tịch ngoan ngoãn về phòng ngồi ở bên cạnh bàn, chờ Vân Hoành tiến vào rồi cho hắn một ánh mắt, ý bảo hắn lên giường trước, ngủ ở bên trong đi.
Vân Hoành liếc nhìn nàng một cái liền trực tiếp đi đến bên giường, cởi thắt lưng và áo khoác treo lên trên giá áo. Thẩm Vãn Tịch dựng lỗ tai, nghe thấy chân giường nhẹ nhàng kêu cót một tiếng, nàng biết Vân Hoành ngồi ở trên giường bắt đầu cởi giày, rất nhanh lại nghe thấy âm thanh chăn ma sát, đại khái là Vân Hoành xốc chăn trên giường.
Nàng theo bản năng sờ sờ má phải, vì sao lại có chút nóng, chẳng lẽ là miệng vết thương đã mọc da non?
Đợi sau lưng không còn động tĩnh, Thẩm Vãn Tịch mới híp mắt đứng dậy, chống cây gậy tiến đến nơi đặt ngọn đèn, phù một tiếng đem ngọn đèn thổi tắt, toàn bộ nhà trúc liền tối đi.
“Thấy được không?” Vân Hoành lạnh giọng hỏi.
Thẩm Vãn Tịch vội trả lời: “Thấy được, thấy được”.
Dưới ánh trăng lờ mờ bao trùm, nàng lần mò một hồi hâu mới đụng đến mép giường, nhẹ nhàng đem gậy gỗ dựa vào ngăn tủ cạnh giường, ai ngờ góc độ hơi lệch, ngăn tủ lại là mặt sơn trơn trượt, gậy chống kia “Lạch cạch” một tiếng rơi trên mặt đất, Thẩm Vãn Tịch sợ tới mức rùng mình một cái.
Thẩm Vãn Tịch hạ thấp người đem gậy chống nhặt lên, tiếp tục đặt dựa vào bên cạnh tủ cho chắc chắn, lúc này mới rón ra rón rén trèo lên giường.
Nàng vẫn luôn có thói quen ngủ nghiêng, nhưng hôm nay vết thương trên má phải còn chưa khỏi, chỉ có thể tựa má trái vào gối đầu, nhưng nghiêng như vậy liền cùng Vân Hoành đối mặt.
Thẩm Vãn Tịch khẽ thở dài một cái, chỉ có thể bất đắc dĩ lại trở mình, ngửa đầu nằm ở trên giường nhìn nóc nhà.
*
Từ nhỏ đã thử qua rất nhiều lần ngửa mặt ngủ, Thẩm Vãn Tịch hầu như không có lần nào ngủ được, huống chi giờ phút này lòng của nàng còn đang căng thẳng nhảy đông đông, căn bản không bình tĩnh nổi.
Lần đầu cùng một người nam nhân ngủ trên cùng một chiếc giường, làm sao có thể không khẩn trương.
Nghiêng đầu qua nhìn xem thấy Vân Hoành dường như đã xoay người, chỉ chừa một cái bóng lưng phía sau cho nàng. Cái người thợ săn này thân thể quả thật khỏe mạnh, cơ bắp trên cánh tay lớn ngang với đùi nàng, bả vài dài rộng, eo bụng nhỏ hẹp mà mạnh mẽ rắn chắc. Thẩm Vãn Tịch cảm thán một chút, dáng người đẹp như vậy đến tột cùng là làm sao lớn lên đây?
Nhìn chằm chằm phía sau lưng hắn, Thẩm Vãn Tịch lại bắt đầu không khỏi tò mò, trên lưng Vân Hoành quả thật có vết đao sao?
Không phải là dọa nàng đi.
Ngược lại, nàng là muốn trộm nhìn lén một chút, cũng không thể vén quần áo người ta lên xác nhận được, đây chẳng phải so với Vân Hoành còn lưu manh hơn à.
Nếu là không có vết sẹo do đao, nàng có thể đem người ta đuổi ra chắc?
Nếu là có thật, liệu vết đao kia sâu hay không, Vân Hoành có thể rất đau hay không? Hắn đến sàn nhà đều không ngủ được, chắc hẳn là bị thương không nhẹ.
Trong lòng Thẩm Vãn Tịch đột nhiên rối loạn cào cào, này, đến cùng nàng đang nghĩ cái gì vậy!
Vân Hoành bị thương như thế nào đều không có quan hệ gì với nàng a!
Nàng đến cùng là bận tâm cái gì!
Thẩm Vãn Tịch vội vàng nghiêng đầu trở về chầm chậm thở ra một hơi, quyết định đêm nay liền không ngủ, vừa lúc nhìn xem thói quen ngủ của Vân Hoành, còn phải quan sát xem đối phương có lòng bất chính hay không.