Ngoại trừ thỉnh thoảng cùng thợ săn trong núi Chung thúc và con trai của hắn là Chung đại ca nói vài câu, Vân Hoành hầu như không có quen biết cùng người khác.
Đối với chuyện nam nữ, cũng là Chung thúc ở bên tai hắn lải nhải, hắn lúc này mới động tâm tư.
Đương nhiên, Vân Hoành không thèm để ý những lời đồn đại đó, hắn cũng không cần cùng những người không liên quan giao tiếp.
Ngày hôm qua, Chung thúc nghe nói hắn dùng hai lượng bạc mua cái tức phụ, thật đúng là kinh ngạc chớp mắt một cái: “Hai lượng, không tiện nghi! Đại Thông nhà ta lúc ấy cưới vợ, tính cả mười bàn yến hội cộng lại cũng chưa dùng hết hai lượng bạc.”
Vân Hoành không cảm thấy mình thua thiệt, hai lượng với hắn mà nói cũng chính là một ngày săn con mồi, không phải việc gì khó.
Lúc ấy hai mắt Chung thúc tỏa sáng, ý tứ xâu xa cười cười nói: “Cô nương kia chắc chắn rất đẹp đúng không?”
Vân Hoành cố gắng nhớ lại một chút dung mạo của cô gái kia, lập tức lắc đầu nói: “Hình như… Mặt bị thương.” Tuy nhiên, ngược lại đôi mắt kia rất là dễ nhìn.
Chung thúc nghe xong liền há miệng thở dốc, sửng sốt nói: “Vậy chính là chịu khó! Có thể làm việc cũng không sao!”
Vân Hoành lại lắc đầu: “Nàng bị thương, chân không thể đi.”
Chung thúc dường như bị cố định tại chỗ, thật lâu sau mới kịp phản ứng lại, đây là bị người ta lừa rồi!
Hắn yên lặng thở dài, chỉ là vỗ vỗ bả vai Vân Hoành, hắn xem như hai lượng bạc này ném vào trong nước, đáng tiếc đáng tiếc!
Sau đó Vân Hoành mới nhớ tới mình cùng nàng còn chưa thành thân, lại đi ra ngoài nhiều ngày.
Chung thúc lúc này mới vỗ mạnh xuống đùi, thở dài: “Cô nương mua từ chợ về nếu như không nhìn kỹ là sẽ trốn đó! Mau về nhà nhìn xem, ngươi ở bên ngoài lâu như vậy, cô nương kia có thể chạy trốn, hoặc chính là chết bệnh!”
Lúc này Vân Hoành mới thu hồi con mồi trở về nhà. Vốn không ôm hi vọng gì, vậy mà sau khi trở về lại phát hiện cô nương kia còn nằm trên giường hắn, tuy hơi thở thoi thóp, nhưng tốt xấu còn chưa có bị Diêm vương mang đi.
Vì thế, sau khi hắn đợi nàng ăn xong, thân thể có chuyển biến tốt đẹp thuận miệng đưa ra yêu cầu muốn cùng nàng bái thiên địa.
Thẩm Vãn Tịch sợ tới mức trợn mắt há mồm, trừng mắt nhìn, lông mi đen dài dày đặc chớp như con bướm đập cánh sợ hãi: “Bái… Thiên địa?”
“Phải”.
Vân Hoành rất nghiêm túc mà nhẹ gật đầu, sắc mặt tuy lạnh lùng nhưng trong ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
“Bên ngoài có hai con nhạn sống là sính lễ của ta, hai lượng bạc là tiền cưới, đêm nay chúng ta liền thành thân.”
Thẩm Vãn Tịch trong đầu lập tức nổ vang!
Nhạn sống đều đã chuẩn bị xong! Tên thợ săn không biết xấu hổ, ngươi được lắm!
Nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữa băng thanh ngọc khiết đó, làm sao có thể gả cho một tên thợ săn mới gặp có hai lần? Thậm chí ngay cả tên của hắn nàng đều không biết!
Vừa mới nghĩ đến điều này, thợ săn trước mặt lại lạnh lùng mở miệng: “Vân Hoành, đây là tên của ta.”
Thẩm Vãn Tịch: “…”
Ta quản ngươi tên gọi là gì a a a! Cái này có quan trọng sao!
Ánh mắt Vân Hoành lạnh lùng dừng ở trên mặt nàng, cái nhìn sắc bén tựa như toàn thân hắn lại bao phủ lớp không khí lãnh đạm, nhìn chằm chằm khiến Thẩm Vãn Tịch cả người phát lạnh.
Hắn đang chờ nàng trả lời.
Má phải đau đớn, theo bản năng Thẩm Vãn Tịch đưa tay lên sờ soạng một chút, cảm giác đầu ngón tay có chút ướt át.
Nàng chần chờ một lát, đưa bàn tay lây dính nước mủ cho Vân Hoành nhìn, lấy cớ nói: “Mặt ta đã thành như vậy, không biết chính xác được ngày nào độc sẽ phát tác, ngươi còn muốn cùng ta bái thiên địa hay sao?”
Có thể sống hay không, bản thân nàng còn chưa biết.