Mới sáng sớm đã có hai chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng Khương phủ, trên xe có ký hiệu một chữ "Sở".
Vú già từ trên xe bước xuống gõ cửa, người sai vặt tò mò ló đầu ra hỏi: "Cho hỏi có chuyện gì?"
Vú già quát: "Lão bà tử ta là người trong viện của lão phu nhân Sở gia Kim Lăng. Mấy hôm nay trong người lão phu nhân không khỏe, nhớ Tứ cô nãi nãi nên sai ta hôm nay đón Tứ cô nãi nãi về Sở gia gặp mặt."
Tứ cô nãi nãi Sở gia chẳng phải là chủ mẫu Khương gia hay sao?
Gã sai vặt vừa nghe nói là người Sở gia lập tức chặn cửa không cho người vào: "Phu nhân điên rồi nên đã bị lão gia hạ lệnh nhốt trong viện, không ai được gặp hết."
Vú già là người lợi hại, lập tức chống nạnh mắng to: "Hương thân phụ lão qua đường ngó lại đây mà xem, Khương gia đúng là không phải người! Cô nãi nãi nhà ta đến làm phu nhân Khương phủ, bệnh nặng chẳng những không được mời đại phu, bây giờ lão phu nhân ở nhà mẹ đẻ thân thể bệnh tật, muốn nữ nhi đã xuất giá về gặp mặt lần cuối mà Khương gia tới cửa còn không chịu mở!"
"Cô nãi nãi số khổ đáng thương của ta, sao lại gả trúng vào cái nhà toàn người thế này hả trời!"
"Lão phu nhân nhà ta vốn có bệnh trong người, mời cô nãi nãi về nhà thăm một cái cũng không được. Khương Kính An dù gì cũng là quan to tam phẩm, không lẽ đọc sách thánh hiền đều đem cho chó ăn rồi!"
Vú già Sở gia to giọng mắng, thanh âm bay đi mấy con phố ai cũng nghe được, người tụ tập xung quanh ngày càng nhiều, từng người đều trách móc chỉ trỏ Khương gia.
Gã sai vặt thấy chuyện này không xử lý được, lập tức đi báo quản gia.
Lúc này Khương Thượng thư đã tiến cung, đang không ở trong phủ.
Quản gia thấy nếu cứ để cho người ta mắng cũng không được, đành phải lau mồ hôi trên trán, tranh thủ mở cửa mời người tiến vào: "Lão gia không biết hôm nay người Sở phủ sẽ tới nên vừa vào cung rồi. Nếu phủ chiêu đãi không chu toàn mong mọi người bỏ qua."
Vú già Sở gia cười hừ: "Khương gia ngươi bây giờ đã có một vị Tần nương nương nên thềm cửa cũng cao vô cùng. Nếu không phải cô nãi nãi chúng ta còn đang trong phủ các ngươi, Sở gia ta cũng không dám trèo cao giẫm vào cửa vọng tộc này."
Bà mang theo người khí thế đi vào viện của Khương phu nhân, quản gia muốn ngăn cũng không được.
Lúc đi ngang qua cửa hoa viên thì chợt thấy một nữ tử xúng xính đi tới, tuy mặc quần áo nha hoàn nhưng trên tay lại đeo vòng tay vàng khắc hoa, khuyên tai bằng ngọc Đông Châu thượng phẩm, trên búi tóc còn cắm mấy cây trâm vàng diễm lệ.
Không có món trang sức nào mà một nha hoàn nên đeo.
Yên Hồng thấy đoàn người vú già xuất hiện, lông mày tô vẽ kỹ càng hơi nhíu, dùng điệu bộ chủ nhân khiển trách: "Làm gì mà ồn ào quá vậy, còn có chút quy củ thể thống nào không."
Vú già cười lạnh: "Nga, Khương Thượng thư nạp thiếp lúc nào mà nửa điểm phong phanh Sở gia ta cũng không nghe thấy?"
Yên Hồng vừa nghe là người Sở gia thì sắc mặt biến đổi, lại bị vú già cạnh khóe, sắc mặt càng khó coi.
Quản gia vội nói: "Đây là Yên hồng cô nương, vốn là tiểu tỳ bên cạnh đại tiểu thư, nhưng hiện giờ đang hầu hạ mài mực trong thư phòng lão gia."
"Nguyên lai chỉ là cái tiện tỳ, nếu không nói còn tưởng là nữ chủ của quý phủ không!" Vú già liên tục khiêu khích, đến mức trên mặt quản gia như sắp không nhịn nổi.
Ông ta nói: "Phu nhân bị bệnh nên mọi sự vụ lớn nhỏ trong phủ bây giờ đều do Yên Hồng cô nương trông coi."
Đây là đang ngầm nói cho vú già Sờ gia biết chuyện Yên Hồng làm thiếp chỉ là việc sớm muộn.
Vừa nói xong đã thấy vú già bước lên, một tay túm lấy búi tóc chải tỉ mỉ của Yên Hồng, một tay cho nàng ta hai cái tát như trời giáng.
"Một cái đề tử tao lãng tiện hóa mà cũng xứng nói quy củ trước mặt người nhà mẹ đẻ của đương gia chủ mẫu!" Vú già hung hăng cho Yên Hồng một trận.
"Nếu ngươi thật sự được nâng làm thiếp thì gặp người nhà của chủ mẫu phải dập đầu hành lễ! Có điều gia phong của Khương gia cũng thật tốt! Tỳ nữ bên người nữ nhi lại bò lên giường phụ thân, Khương Kính An cũng không sợ bị người ta nói cho gai cột sống!"
Yên Hồng chỉ cảm thấy da đầu như sắp bị giật xuống tới nơi, mặt bị đánh cũng vô cùng đau rát, không kìm được khóc lớn.
Hộ viện Khương gia muốn chạy lên ngăn cản nhưng bị người Sở gia cản trở tay chân. Sau khi Sở Tam gia tòng quân thì hạ nhân trong phủ tự nhiên cũng đổi thành người luyện võ, hộ viện Khương gia không phải là đối thủ của họ.
Quản gia quát: "Sở gia các người đừng có quá đáng, ở đây là Khương phủ!"
Vú già đưa tay giật mạnh khuyên tai trên tai Yên Hồng ném xuống, lấy chân đạp lên.
"Quá đáng sao bằng nha hoàn Khương gia ngươi. Đeo vàng đeo bạc, tô mắt vẽ lông mày, sợ là tiểu thiếp nhà khác cũng trôi qua không thoải mái bằng ả ta! Giờ cô nãi nãi nhà ta đang bệnh nên ta mới giúp cô nãi nãi giáo huấn cái điêu nô xằng bậy này!"
Lỗ tai Yên Hồng bị kéo tới chảy máu, nàng ta ngồi sụp xuống đất khóc đến ruột gan đứt từng khúc: "Khinh người quá đáng! Sở gia các người đúng là khinh người quá đáng! Ta không còn mặt mũi nào sống nữa!"
Nói rồi liền muốn chạy tới hòn non bộ gần đó đâm đầu tự sát nhưng được bọn nha hoàn trong phủ vội vàng ngăn lại, lao nhao an ủi.
Vú già hầu hạ bên người Sở lão phu nhân cả đời, hồ ly tinh dạng gì còn chưa gặp, thấy thế trực tiếp đi qua, nắm chặt tóc Yên Hồng, ấn đầu nàng ta đập xuống đất hai cái cho tới khi thái dương rách da, máu tươi chảy ròng.
Lần này Yên Hồng không nháo nhào muốn tìm chết nữa, kêu khóc hô "Cứu mạng".
"Không phải không sống nổi nữa à? Sao bây giờ còn kêu cứu làm gì con tiện đề tử! Mới bao cân bao lượng mà dám giở trò yêu sách trước mặt bà tử ta đây!" Vú già một mặt xem thường ném nàng ta xuống đất, dẫn người đến thẳng viện của Khương phu nhân.
Viện của Khương phu nhân không chỉ bị khóa lại, còn cho người trông coi.
Vú già giận không có chỗ phát tiết, trực tiếp ra lệnh cho tùy tùng đánh gãy tay chân hai hộ viện canh gác, phá cửa đi vào.
Nha hoàn, vú già bên trong biết đương gia chủ mẫu thất thế nên hầu hạ cũng không thèm để tâm, thậm chí chiếm đồ của Khương phu nhân về cho mình xài.
Lúc cửa lớn mở ra bọn họ còn đang ngồi trong sân gặm hạt dưa tám việc nhà, thấy nhiều người khí thế hùng hổ xông vào mới kinh hoảng đứng lên.
Vú già liếc mắt, phát hiện trong đám không có gương mặt quen thuộc nào, tâm không khỏi chìm xuống, gầm thét: "Phu nhân các ngươi đâu?"
Khương phu nhân đang bị nhốt trong phòng nghe giọng nói quen thuộc thì ra sức đập cửa, kêu khóc: "Dương ma ma? Là Dương ma ma sao?"
Tâm Dương bà tử run rẩy, Khương phu nhân chỉ nghe giọng nói đã đoán ra bà ấy, có dáng vẻ nào giống người điên đâu.
Vội vàng mang người tới gần căn phòng có tiếng nói, phát hiện phòng của Khương phu nhân cũng bị khóa trái, tức giận mắt đỏ ngầu: "Cô nãi nãi, sao người lại thành như vậy..."
Rèm cửa sổ mấy hôm nay đã sớm bị Khương phu nhân dùng tay xé rách, Dương ma ma cố gắng nhìn qua khe cửa rộng hai đốt tay, chỉ thấy Khương phu nhân cả người bẩn thỉu, y phục hình như cũng không được giặt.
Khó khăn lắm mới thấy người của nhà mẹ đẻ, Khương phu nhân khóc tới mức không thở ra hơi: "Dương ma ma... Tên Khương Kính An kia còn không bằng cầm thú! Hắn bán hết người hầu bên cạnh ta đi, Phòng ma ma cũng bị bán rồi... Hắn sợ ta về nhà ngoại mật báo nên tung tin với người ngoài ta bị điên rồi giam lại..."
Phòng ma ma là nhũ mẫu của Khương phu nhân, đối với Khương phu nhân trung thành không đổi. Nếu Phòng ma ma vẫn còn ở đây, với thủ đoạn của bà ấy, Khương phu nhân cũng không phải chịu tội như bây giờ.
Dương bà tử nghe kể mà trong lòng càng tức, mắng to: "Thứ lang tâm cẩu phế*! Nhớ năm đó đường làm quan của hắn ta không thuận, cũng nhờ có Tam gia đề bạt mới lên được!"
*Lang tâm cẩu phế: hay lòng lang dạ sói, lòng dạ độc ác vô cùng.
Khương phu nhân níu thanh cửa khóc rống: "A Ý bị đưa tới Tây Châu không biết sống chết ra sao. Bà mau về nói với phụ thân viết thư cho tam ca, để tam ca đi cứu A Ý đi..."
Dương bà tử lúc này rốt cuộc không nhịn nổi nước mắt, nức nở nói: "Biểu tiểu thư người... người đã được Tam gia đón về rồi."
Khương phu nhân nghe xong trong lòng vui mừng, nhưng thấy hai mắt Dương bà tử đẫm lệ, trong nháy mắt như ý thức được điều gì, bờ môi run rẩy, cuối cùng không nói nên lời, nước mắt chảy dài.
Dương bà tử ra lệnh phá cửa phòng, không có cửa phòng dựa vào Khương phu nhân lập tức ngã xuống, cũng may có Dương bà tử nhanh chóng dang tay đỡ.
Trên người Khương phu nhân có mùi vị hôi chua, dĩ nhiên là đã lâu không được tắm rửa.
Đồ ăn trong phòng chỉ có cơm thừa canh cặn, cái bô đầy cũng không ai chú ý mang đi đổ.
Dương bà tử lấy tay lau nước mắt, không đành lòng nhìn tiếp, tự mình đỡ Khương phu nhân ra ngoài.
Bước ra khỏi cửa thấy một đám vú già đứng thất thần trong viện, trực tiếp phân phó tùy tùng: "Đánh cho ta! Trực tiếp đem bọn điêu nô này đánh cho đến chết!"
Khương quản gia cũng vừa mang theo một đội hộ viện chạy tới, thấy người Sở gia đã cứu Khương phu nhân ra ngoài, quát: "Các ngươi không thể mang phu nhân rời khỏi đây!"
Khương phu nhân vừa nhìn thấy hắn ta liền phát cuồng, bổ nhào qua, vừa cào cấu vừa chửi: "Cái tên ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi!"
Tùy tùng Sở gia cũng nhân lúc này đánh cho đám vú già kia kêu cha gọi mẹ, răng đều rớt mấy cái mới chịu dừng tay. Người của quản gia muốn cản thì bọn họ cũng không e ngại đối mặt.
Trước đây quản gia vốn do Khương phu nhân đề bạt lên, bây giờ lại trở thành tâm phúc của Khương Thượng thư. Hắn ta không dám động thủ với Khương phu nhân, chỉ có thể không ngừng tránh né, trên mặt bị cào sâu mấy chỗ, hơn nữa còn bị cỗ mùi vị gay mũi trên người bà hun đến mức buồn nôn.
Dương bà tử thấy tùy tùng xử lý xong đám hộ vệ, lập tức đỡ eo Khương phu nhân: "Cô nãi nãi, giờ chúng ta mang biểu thiếu gia hồi phủ thăm hỏi lão phu nhân."
Thăm lão phu nhân chỉ là cái cớ, quan tài của "Khương Ngôn Ý" mà Sở Xương Bình mới mang về hôm qua mới là mục đích thực sự.
Trước khi đến đây Dương bà tử đã được Sở Xương Bình đặc biệt căn dặn, khi đến nơi thì lập tức dẫn Khương phu nhân cùng tiểu công tử hồi phủ.
Ông đúng là nhìn trúng thời điểm Khương Thượng thư tiến cung, tận dụng cơ hội này sai vú già tới cướp người. Nếu Khương Thượng thư còn ngay trong phủ, chắc chắn sẽ không để hai mẹ con Khương phu nhân rời đi.
Dương bà tử sợ Khương Thượng thư về liền đi không được, muốn nhanh chóng ra khỏi đây.
Khương phu nhân phát tiết xong lập tức dẫn đường cho đoàn người hướng về viện của nhi tử Khương Ngôn Quy.
Từ khi gãy chân đến nay Khương Ngôn Quy không hề bước xuống giường, ăn uống ngủ nghỉ đều cần người hầu hạ.
Tốt xấu gì cũng là con trai độc nhất của Khương Thượng thư nên người hầu vẫn có chút để tâm, ít nhất là thân mình cũng vệ sinh sạch sẽ, có điều cũng chỉ tới mức đó.
Tất cả hạ nhân trong viện đều giống như người câm kẻ điếc, mặc kệ Khương Ngôn Quy nổi giận thế nào cũng không hề phản ứng.
Hai mẹ con Khương phu nhân hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, ôm nhau khóc rống một trận.
Lúc Khương Ngôn Quy biết linh cữu của tỷ tỷ đã hồi kinh, môi mím tới mức trắng bệch, hai tay gắt gao nắm lấy ga giường. Hai tay cậu thon dài, khớp xương rõ ràng, bởi vì bệnh liệt giường một thời gian nên màu da gần như trong suốt, mơ hồ có thể thấy gân xanh cùng mạch máu dưới da.
Đôi mắt đen giờ đây không còn tí sức sống, trống rỗng đến quỷ dị, chỉ có chuỗi nước mắt lăn từ khóe mi xuống, cậu không lưu loát lên tiếng: "Dẫn con đi gặp... a tỷ."
Trong hoàng cung.
Tân đế xem sổ con, trên gương mặt tuấn dật tụ lại một tia cười lạnh: "Sở Xương Bình dám tự ý rời vị trí, có tâm mưu phản. Thống lĩnh cấm quân đâu!"
Thống lĩnh cấm quân đứng trước Ngự thư phòng nghe lệnh bước ra khỏi hàng: "Có ti chức!"
Tiếng nói u lãnh của tân đế tựa như rắn phun nọc độc: "Ngươi lập tức mang một ngàn cấm quân tới xét nhà Sở gia!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả nào đó: Yên tâm, nam chính sẽ cứu cả nhà cữu cữu!